Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 8 : Muốn báo đáp công ơn

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Chuông vừa reng lên, mọi người trong lớp đều ra về trước. Hạ Tuyết cũng nhanh chóng thu xếp sách vở để ra về, Win đã bỏ đi từ tiết thứ 3 rồi, anh ta nói rằng cuối giờ sẽ đợi cô trước cổng trường để đưa cô về nhà anh ta làm việc.



- Đi đâu mà vội vậy. - Hồng Ngọc đứng chặn phía trước Hạ Tuyết.



Hạ Tuyết lui một bước thì động phải Hoàng Mai, cô nhìn hai người bọn họ mà hoảng sợ.



- Các cậu, các cậu muốn gì chứ. - Hạ Tuyết như muốn bỏ chạy.



Hồng Ngọc cười khẩy túm lấy khuỷu tay cô, cùng với Hoàng Mai đưa cô vào kho vắng của trường.



- Bốp. - Lại thêm một cái tát mà Hạ Tuyết nhận lấy từ Hồng Ngọc.



- Tao đã cảnh cáo mà mày không sợ sao? Xem mày lỳ tới mức nào. - Hồng Ngọc dùng chân đạp ngã Hạ Tuyết.



Hạ Tuyết đau đớn nằm dưới sàn ôm lấy bụng mình



- Mày dám nói chuyện với anh Win nè. - Hoàng Mai bước tới dùng chân đạp lên người cô.



Hồng Ngọc ngồi xuống, nắm lấy cổ áo đồng phục của Hạ Tuyết, đưa mặt Hạ Tuyết lạị gần nói như muốn ăn thịt người:” Tao sẽ cho mày chết ngay tại nơi này.” - Sau đó đẩy mạnh người cô xuống sàn thêm một lần nữa, hai cô gái thi nhau đánh và xé áo Hạ Tuyết.



Kel đi ngang qua nghe tiếng khóc thét liền tò mò thì nhìn thấy cảnh Hạ Tuyết bị Hồng Ngọc và Hoàng Mai thi nhau hành hạ. Tức giận trong lòng dâng lên, Kelly đang định bước tới thì nhìn thấy Win đang đi đến liền lánh mặt đi. Cô muôn xem Win có cứu Hạ Tuyết như lời đã hứa hay không.



- Các người đang làm gì. - Win nghe tiếng khóc thét của Hạ Tuyết thì nhanh chóng đạp cửa kho đi vào.



- Anh Win… bọn em… bọn em… - Hoàng Mai ấp úng.



- Là do nó dám tiếp cận anh, thân phận nó thấp hèn lại muốn tiếp cận anh nên bọn em chỉ muốn dạy dỗ nó mà thôi. - Hồng Ngọc liền đứng lui về xa mà nói.



Win nhìn váy áo của Hạ Tuyết đã bị rác nát, máu cũng thấm ướt cả chiếc áo trắng đồng phục. Win liền cời chiếc áo khoác trên người mà khoát vào người Hạ Tuyết, bế cô trên tay đi ra khỏi kho không quên nhìn lại hai cô gái bên trong.



- Hai người nếu còn xuất hiện trước mắt tôi, tôi sẽ cho hai cô còn thảm hơn Lâm Hạ Tuyết. - Win nói xong liền bế Hạ Tuyết đã ngất đi ra xe.



Kel mỉm cười, xem ra nhìn cậu ấy lạnh lùng như vậy nhưng tâm tính cũng thật tốt. Chỉ là cái bề ngoài quá lạnh đó, khiến mọi người không dám tiếp xúc.



Kel vừa cho xe ra khỏi sân trường thì nhìn thấy Thiên Ân đang đứng trước cổng liền dừng xe lại mà bước xuống.



- Anh Thiên Ân, anh đến đây tìm em sao? - Kelly tiến về hướng Thiên Ân đang đứng.


Hạ Tuyết nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông, liền vui mừng đi tới muốn đi tới hy vọng sẽ được dẫn lối ra khỏi nơi này. Cô càng bước lại gần, thì ra phía trước mặt cô không phải là một người mà chính xác là một đôi nam nữ, họ là đang… hôn nhau sao? Hạ Tuyết mặt ửng đỏ, lấy tay che miệng lại, lùi lại về phía sau không dám gây ra bất cứ tiếng động nào. Ngờ đâu cô lại hậu đậu tự mình trượt chân ngã xuống.



- Á. - Hạ Tuyết khẽ kêu.



Tú Anh đang ôm hôn một cô gái người làm trong nhà họ Hàn, nghe tiếng động liền buông cô gái kia ra nhìn về phía sau mình.



- Cô là ai? - Tú Anh bước đến gần Hạ Tuyết mà nói, ánh mắt nhìn cô chăm chăm.



-  Tôi… tôi là Osin… Osin của Win. - Hạ Tuyết ấp úng.



- Osin của Win sao? - Tú Anh nhìn ra phía cô gái kia phẩy tay ra hiệu cô ta đi ra nơi khác. - Là ngày đầu tiên đến nơi này sao? - Tú Anh cảm thấy có hứng thú với cô gái này, Osin lại đẹp như vậy sao? Tú Anh nhanh chóng đỡ Hạ Tuyết đứng lên. - Em có bạn trai chưa?



Hạ Tuyết bất ngờ trước câu hỏi của Tú Anh, nhưng nhìn cung cách ăn mặc của anh có lẽ có thân phận không nhỏ.



- Anh… có thể đưa tôi ra khỏi nơi này không? Tôi bị lạc.



- À. - Tú Anh nhoẻn cười, nụ cười vô cùng điệu nghệ. - Rất sẵn lòng.



Tú Anh đưa Hạ Tuyết đi theo lối rộng, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô gái liền để vào trong mắt mình.



- Em tên gì? Tôi là Tú Anh, có thể coi là quản gia nơi này.



- Tôi là Hạ Tuyết.



- Hạ Tuyết sao, cái tên thật đẹp. - Tú Anh đáp.



- Cảm ơn anh. - Hạ Tuyết mỉm cười.



Tú Anh đưa cô ra đến cổng liền nói tiếp.



- Nhà em ở đâu, tôi đưa em về. - Tú Anh nói.



- Cảm ơn anh, quản gia… nhưng tôi tự mình có thể về. - Hạ Tuyết nói xong, liến rảo bước đi không đợi Tú Anh nói gì thêm.



Tú Anh nhìn theo bóng dáng của Hạ Tuyết, đôi môi nhếch cười đểu cán.



- Hạ Tuyết sao, rồi cũng là nữ nhân của tôi thôi. - Đôi mắt gian xảo, đểu cán không thể tả.