Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 83 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Tại chung cư cao cấp An Khang, An Nhiên đưa một ly nước lọc trên tay uống cạn nhìn sang Hạ Tuyết và Win đang ngọt ngào trò truyện bên ngoài phòng khách. Nghĩ đến cái gọi là hữu danh vô thực giữa cô và Tú Anh trải qua mấy năm qua liền cảm thấy đáng xấu hổ. An Nhiên mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng trên tay xách chiếc giỏ hàng hiệu mà bước ra ngoài, nhìn qua hai người kia liền giả vờ trách hờn nói:” Tôi đi ra ngoài cho hai người tự nhiên thôi, vả lại cũng không muốn tăng cân vì đồ ngọt.”



- Tăng cân vì đồ ngọt. - Win khó hiểu nhìn sang An Nhiên hỏi.



- Cậu là giả vờ ngốc sao, không nói với hai người nữa tôi ra ngoài đây. - An Nhiên lườm Win một cái.



- Chị có hẹn với Tú Anh sao? - Hạ Tuyết hỏi.



- Đừng nhắc đến cái con người vô tình bạc bẽo đó nữa… chị đi shopping thôi, cuộc đời này chỉ đi shopping là vui vẻ nhất. - An Nhiên vừa bước ra khỏi cửa vừa nói.



Hạ Tuyết nhìn sang Win, anh ta chắc vẫn đang thắc mắc câu nói của An Nhiên đây. Hạ Tuyết bật cười nói:” Chị ấy trêu chọc anh thôi, chính là nói chúng ta ngọt ngào như đường mật… khiến chị ấy nuốt không vào.”



- Hạ Tuyết, hay em về sống cùng anh được không? - Win nắm lấy tay Hạ Tuyết mà nói. - Em biết đó, anh hiện đã dọn ra khỏi biệt thự Hàn gia rồi, một mình trong một căn nhà rộng lớn rất cô đơn…



Hạ Tuyết bất ngờ trước đề nghị của Win, cô là người nổi tiếng… sống cùng bạn trai như vậy cũng không nên, huống hồ hiện tại sống cùng An Nhiên rấ tốt, hai chị em nương vào nhau mà sống và vượt qua bao nhiêu sóng gió trong công việc lẫn tình cảm.



- Win… nếu cảm thấy cô đơn hay anh quay về Hàn gia đi, nơi đó hiện tại có Tiểu Hân rất cần một người anh trai bên cạnh. - Hạ Tuyết đáp. - Em không muốn bỏ chị An Nhiên một mình.



- Là em không tin tưởng anh sao? - Win nói.



- Win, không phải như vậy…



- Anh dọn ra khỏi Hàn gia vì không muốn mọi người… và quan trọng nhất là em nghĩ rằng anh chỉ biết dựa vào Hàn gia nhà sống. Em lại muốn anh quay về đó, chẳng phải em nghĩ rằng anh bất tài vô dụng… chỉ co thể dựa vào cha anh.



- Em… em… không hề có ý đó. - Hạ Tuyết bất ngờ nhìn Win… cô chưa từng nghĩ như vậy.



- Em chính là đang có ý đó. - Win đứng lên, đi ra phía cửa. - Anh thật sự có thể tự mình đứng lên bằng đôi chân của mình, em sẽ nhìn thấy điều đó.



Hạ Tuyết chỉ ngồi im nhìn Win bước đi, cô quá hiểu tính cách của Win một khi đã nóng giận thì không đưa lời nói của bất cứ ai vào tai mình. Hạ Tuyết thở dài, có lẽ lần này việc Win hiểu nhầm này khiến anh bị tổn thương rất nhiều… muốn giải thích nhưng anh lại không chịu nghe.



Điện thoại Hạ Tuyết reo vang, cô nhìn số người gọi liền mệt mỏi nghe máy… chỉ vừa được nghĩ ngời nữa ngày thì đạo diễn đã gọi cô.



- Hạ Tuyết, có một sự thay đổi nhỏ… cảnh quay ở Nhật Bản ngày mai chúng ta sẽ đi. - Đạo diễn nói.



- Không phải nói là tuần sau sao? - Hạ Tuyết hỏi lại. - Gấp như vậy, giờ anh mới thông báo tôi… bao nhiêu kế hoạch phải làm sao?



- Hiện tại bên đấy đang có tuyết rơi, năm nay lại rơi sớm hơn năm ngoái nên lịch trình thay đổi. - Đạo diễn nói tiếp. - Cô chuẩn bị đi, ngày mai sẽ có xe đến đón cô ra sân bay.



Hạ Tuyết mệt mỏi đứng lên đi chuẩn bị mọi thứ cho những ngày ở Nhật… còn về Win, có lẽ đây cũng là cơ hội tốt để cô và anh xa nhau một thời gian… để anh có thời gian suy nghĩ nhiều hơn về chuyện của cả hai.



Hạ Tuyết vừa sắp xếp quần áo vào bên trong vali thì An Nhiên cũng quay về với đủ thứ túi xách trên tay, nhìn thấy Hạ Tuyết đang chuẩn bị quần áo liền hỏi.



- Em định đi đâu sao?



- Em có cảnh quay ở Nhật, ngày mai sẽ đi.



- Là dự án phim em đang quay sao, không phài lần trước nói là tuần sau sao? - An Nhien ngồi phịch xuống ghế thở ra.


Buổi sáng hôm sau, các tờ báo đều được bán rất chạy và rất nhanh vì có tin khá hot chính là ca sĩ An Nhiên công khai hẹn hò cùng đại gia Cao Triết, bạn trai cũ ít xuất hiện cùng cô gần đây có lẽ là đã chia tay... cô và Cao Triết tình tứ ôm nhau trước chung cư An Khang, và sau đó là hình ảnh Cao Triết bế An Nhiên vào bên trong khi cô vô tình vấp ngã.



Tú Anh nhìn những hình ảnh và dòng chữ to đùng trên trang nhất mặt báo, anh gọi cho An Nhiên nhưng điện thoại cô không thể liên lạc được. Tú Anh cứ thế nhìn những bức hình kia, sau đó hất tung cả ly sữa trên bàn xuống đất.



- Ly này là của Hàn gia chúng tôi, cậu có tức giận cũng không nên đập phá như vậy. - Hàn Thế Bảo nhìn nét mặt của Tú Anh nhưng vẫn cố tình trêu chọc.



- Hàn tổng, hôm nay tôi nghĩ phép. - Tú Anh nói xong liền đứng lên bỏ ra ngoài.



- Này... này... tôi chưa duyệt mà. - Hàn Thế Bảo nói theo.



- Hàn tổng, đừng châm chọc Tú Anh nữa... xem ra lần này cũng biết thế nào là ghen tuông rồi. - Tuấn Anh nói.



Tiếng chuông điện thoại của Tuấn Anh reo lên, anh nhanh chóng nghe máy... trêng gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó nhìn vể phía Hàn Thế Bảo mà nói.



- Hàn tổng, bên phía sân bay gọi đến.



- Sao... Kelly quay về sao? - Hàn Thế Bảo đứng bật lên.



- Không phải. - Tuấn Anh lắc đầu. - Là cô ấy từ Việt Nam bay qua Mỹ.



- Cô ta... cô ta... đang ở VN ư. Cô ta về từ khi nào... vì sao họ không thông báo. - Hàn Thế Bảo hỏi.



- Họ nói là trong tất cả các chuyến bay từ Mỹ về đều không có tên cô ấy... nhưng hiện tại chúng ta phải đi ngay... cô ấy bay chuyến bay lúc 9h sáng.



- Đi thôi.- Hàn Thế Bảo nhanh chóng chạy vụt ra xe. - Lần này không thể để cô ta thoát được.



Cả hai lao xe vút đi, Hàn Thế Bảo ngồi trong xe mà suy nghĩ về cô gái hôm đó cùng anh triền miên không dứt. Rõ ràng cảm giác của anh hệt như khi ở bên cạnh Kelly, mùi hương đó.. giọng nói đó.. vì sao anh còn phân vân mà không cho người đi tìm cô.



Sân bay rộng lớn... Hàn Thế Bảo và Tuấn Anh chạy khắp nơi tìm kiếm...



Một cô gái mặc một bộ quần áo màu đen, đội chiếc nón lưỡi trai màu đen đang ngồi trên băng ghế chờ... Trên tai đeo một tai nghe nho nhỏ vu vơ hát theo lời một bài hát âm hưởng nhẹ nhàng.



****************



Ngắm hoa rơi lòng em vẫn nhớ



Nhớ một người mà em luôn yêu



Một tình yêu đã quá nhiều



Ước mong anh sẽ vui nơi ấy



Ước mong anh sẽ quên nơi đây



Dù điều ấy, quá đắng cay



Gió đông sang, nỗi nhớ anh, ngút ngàn...