Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 84 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ



Vô duyên đối diện bất tương phùng.



Giữa anh và cô là mối nhân duyên nào đây. Gặp nhau vì thù hận, yêu nhau trong thù hận... tìm thấy nhau trong sự hiểu lầm... đó là mối nhân duyên không dứt giữa hai người. Kelly cuối mặt xuống đất, chiếc mũ lưỡi chai che gần nữa khuôn mặt công thêm chiếc áo khoác da màu đen kéo cao qua cổ, nhìn bên ngoài khó ai có thể nhận ra đây là một Kelly quyến rũ thường ngày.



Hàn Thế Bảo và Tuấn anh chia nhau ra tìm kiếm nhưng sân bay đông người qua lại, nhìn đâu đâu cũng không thấy cô... Hàn Thế Bảo chạy khắp nơi đến khi chiếc áo vest cũng vứt sang một bên, cavat trên cổ áo cũng bị lệch đi vì nóng bức...



Toàn thân anh mồ hôi ướt sũng nhưng anh vẫn kiên trì tìm kiếm... anh không muốn một lần nữa mất cô.



Tiếng nhân viên thông báo chuyến bay từ VN sang Mỹ đã sắp đến giờ càng khiến anh nóng lòng hơn... nếu như lần này mất dấu KElly... thì anh phải tìm cô bao lâu nữa đây... 1 năm, 2 năm, hay là mãi mãi không thể tìm thấy. Anh đã chờ đợi cô rất lâu rồi, chờ đợi trong vô vọng và bao nhiêu nhớ nhung.



- Hàn tổng, tôi không nhìn thấy cô ấy. - Tuấn Anh hở không ra hơi mà đáp.



- Đi tìm tiếp thôi... không thể để Kelly đi mất. - Hàn Thế Bảo nói.



- Đi tìm thế này không phải là cách hay, tôi có một cách. - Tuấn Anh nói. - Chỉ là anh có dám làm hay không?



- Nói đi, dù bất cứ cách nào để Kelly ở lại.



Tuấn Anh nói nhỏ vào tai Hàn Thế Bảo... có một chút suy nghĩ... Hàn Thế Bảo liền gật đầu đồng ý.



Bên ngoài tiếng xe cấp cứu làm náo động cả toàn sân bay, Kelly hơi nghiêng đầu nhìn về những bác sĩ đang chạy vào bên trong. Trên loa thông báo của sân bay vang lên một giọng nói quen thuộc.



- Kelly, tôi biết cô đang ở đây... Hàn tổng... anh ấy sắp không chịu được nữa rồi... nếu cô còn chút lương tâm hãy đến gặp anh ấy lần cuối. - Giọng Tuấn Anh gấp gút.



Kelly khựng người một chút... Hàn tổng... giọng nói của Tuấn Anh... là anh ta nói Hàn Thế Bảo sao, gặp lần cuối ư...



- Kelly... xin cô mà... Hàn tổng không chịu đi cấp cứu khi chưa gặp được cô... anh ấy sợ mình sẽ ra đi mà không gặp cô lần cuối cùng... - Giọng Tuấn Anh khẩn thiết.



Tiếng xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh, Kelly cứng đờ người không thể nhúc nhích...



- Ai là Kelly thì đi đến gặp người bị nạn đi... thật đáng thương. - Giọng nói của một phụ nữ ngồi kế bên Kelly.



- Hàn tổng... Hàn tổng... xin anh hãy theo các bác sĩ đi...



Kelly đứng phắt lên, trên khoé mi đã rơi những giọt nước mắt. Đôi mắt cô đỏ hoe chạy đi theo hướng mà khi nãy cô nhìn thấy các vị bác sĩ đã chạy vào bên trong đó, trong lòng không thôi lo lắng đến tình trạng của anh... anh ta bị làm sao mà rất nguy kịch.



Kelly chạy đến nơi thì nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi rầu rĩ nhìn thấy Kelly liền nói như việc quá khẩn trương.



- Kelly... cô đến rồi.. mau lên vào trong đi, Hàn tổng đang đợi cô. - Tuấn Anh mở cửa đẩy Kelly vào bên trong.



Kelly vào bên trong thì nhìn thấy Hàn Thế Bảo đang nằm trên một chiếc bàn, nơi này có lẽ là phòng thông báo tin khẩn cấp... nhìn gương mặt anh xanh xao, trên đầu đã băng bó mà bất tỉnh. Kelly nắm lấy tay anh mà khóc, cô khóc rất đau lòng.



- Thế Bảo, anh tỉnh lại đi... Thế Bảo... đừng bỏ em mà... anh phải sống để đợi em chứ. - Kelly nói trong đau đớn hoảng loạn nhất.



- Chúng ta còn phải cùng nhau nuôi dạy Tiểu Hân, ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau...- Kelly ôm lấy Hàn Thế Bảo mà nói. - Thế Bảo, em xin anh đó... mất đi anh em biết sống sao... em biết phải làm thế nào đây.



Kelly vừa khóc vùa ôm lấy anh, Hàn Thế Bảo nhếch môi cười mở mắt ra bàn tay đưa lên bờ lưng nhỏ bé của cô mà ôm lấy:" Mất đi em, tôi cũng không biết phải sống thế nào."



- Anh... anh tỉnh lại rồi ư. - Kelly tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.




- Tôi cảm thấy không phiền là được, vả lại tôi cũng rất thích An Nhiên... hai người chưa kết hôn, tôi nghĩ mình có quyền theo đuổi cô ấy. - Cao Triết nói rõ thâm ý.



- Kết hôn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, tôi tất nhiên tin tưởng bạn gái mình. - Tú Anh bước ra khỏi cửa thang máy mà nói.



- Nhưng tôi lại không tin tưởng một đào hoa công tử như Hà tiên sinh đây có thể khiến An Nhiên hạnh phúc. - Cao Triết khẽ cười. - Những khi cô ấy cần anh nhất, anh lại không hề có mặt... thay vào đó tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô ấy... liệu anh nghĩ ai sẽ thắng cuộc.



- Hy vọng anh sẽ tỉnh lại giấc mơ ban ngày của mình. Tạm biệt. - Tú anh nói xong liền quay vào bên trong thang máy.



Cao Triết khẽ cười sau đó gọi điện đến cho bầu sô lưu diễn mà An Nhiên sắp đi nói:" Anh Hưng, tôi muốn tài trợ toàn bộ cho An Nhiên trong lần lưu diễn sắp tới của cô ấy... vì vậy chuyến đi này tôi có thể tham gia cùng."



Tú Anh quay lại nhà của An Nhiên, nhìn cô đang vô cùng vô tư thoải mái mà ngồi trên chiếc ghế salon mà ăn bánh snak xem phim liền tức giận đi tới.



- Cô không xem tin tức đi, chỉ toàn xem những thứ nhảm nhí. - Tú Anh tắt tivi mà nói.



- Này, phim đang gây cấn mà. - An Nhiên dành lại remote mà mở lại.



Tú Anh tức giận rút cả đầu cắm tivi ra... An Nhiên không thể di chuyển được đành chịu thua trong tức giận. Tú anh đập tờ báo mới nhất lên bàn trước mặt An Nhiên, An Nhiên nhìn qua có chút bất ngờ... nhưng trong cái giới nghệ sĩ dính vào những chuyện này là bình thường thôi, chỉ cần im lặng bọn họ sẽ cũng cho vào quên lãng.



An Nhiên gạt tờ báo xuống đất như không quan tâm sau đó nhìn Tú Anh nói:" Cắm tivi vào cho tôi đi, tôi muốn xem phim... là xme phim đó."



- An Nhiên... bọn họ nói cô cặp kè đại gia đó vậy mà anh ta còn đến nơi này... cô không phải là muốn quen hắn luôn sao? - Tú Anh tức giận nói.



An Nhiên vừa bị đau chân, vừa bị đứt đoạn bộ phim đang theo dõi... lại bị anh ta vô cớ tức giận đổ oan thì cáu lên:" Thì có liên quan gì đến anh chứ, tôi thích đại gia đó thì sao... không phải anh luôn muốn tuyên bố chia tay sao... sẵn dịp này tai tiếng như vậy tôi tuyên bố đã chia tay anh cho xong... "



- Cô... cô thật sự thích hắn ta. - Tú Anh nghe An Nhiên vì gặp Cao Triết mà đòi tuyên bố chia tay liền tức giận.



- Tôi có thích hay không thì liên quan gì đến anh hả... chẳng phải anh không có tình cảm ....



An Nhiên chưa kịp nói dứt câu... miệng cô đã bị bao phủ bởi đôi môi của Tú Anh... cô trơ mắt ngạc nhiên... là anh ta đang hôn cô ư...



Nụ hôn của Tú Anh sâu lắng nhẹ nhàng... An Nhiên từ từ nhắm bờ mi mình lại mà đáp trả anh... đôi bàn tay Tú Anh ôm lấy toàn thân An Nhiên...



- An Nhiên... cô không được phép thích bất cứ người đàn ông nào khác. - Tú Anh khẽ nói nhỏ.



An Nhiên chìm đắm trong nụ hôn của anh.. nghe anh nói những lời ngọt ngào liền khẽ đáp:" Tú Anh, anh thật đáng ghét."



Tú Anh mỉm cười rời khỏi đôi môi An Nhiên nhìn xuống bàn chan còn đỏ ửng của cô khẽ hỏi:" Có đau lắm không?" - Sau đó đưa môi mình xuống thổi.



- A, không cần phải vậy đâu. - An Nhiên bật cười trước sự ngọt ngào của Tú Anh... thì ra người đàn ông khô khan với cô lại ngọt như vậy.



- Đợi sau chuyến lưu diễn này, anh sẽ đưa em về quê một lần nữa gặp mẹ em. - Tú Anh nói.



- Để làm gì vậy, mẹ em hiện tại đã khoẻ rồi. - An Nhiên ngạc nhiên.



- Tất nhiên không phải chỉ để thăm mẹ em, anh muốn đến hỏi mẹ em có đồng ý gả em cho anh hay không?



An Nhiên mỉm cười ngượng ngùng... là anh ta đang cầu hôn cô đó sao... nhưng thật là... ít ra cũng phải có hoa hay nhẫn chứ.



- Đợi em lưu diễn về, chúng ta về quê. - An Nhiên chồm người lên ôm lấy Tú Anh ngọt ngào nói.