Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Đừng Hòng Thoát Khỏi Ta

Chương 87 :

Ngày đăng: 23:53 20/04/20


- Hạ Tuyết, không phải như em thấy đâu, hãy nghe anh giải thích. - Win đến tìm Hạ Tuyết nhưng An Nhiên nhất định không mở cửa cho anh vì Hạ Tuyết đã khóc lóc mà năn nỉ An Nhiên đừng mở cữa dù Win có nói ra điều gì.



Win ngồi phía trước cửa nhà An Nhiên, anh muốn gặp mặt Hạ Tuyết một lần để giải thích mọi chuyện với cô, rằng anh và Trúc Chi kia không hề có tình ý gì cả... vì sao lúc ấy anh lại hôn cô ta, anh thật sự đã bị cô ta kích động như vậy.



Từ bên trong An Nhiên bước ra phía ngoài, nhìn Win có vẻ đau khổi như vậy mà ngồi trước cửa nhà cô. Một đại thiếu gia oai phong của Hàn gia, lại có thể hạ mình làm như vậy xem ra không còn mặt mũi nào nữa rồi, nhưng cô đã hứa với Hạ Tuyết thì nhất định không được mềm lòng.



- Win, cậu về đi con bé nhất định không muốn gặp cậu. Hãy đợi Hạ Tuyết bình tĩnh lại rồi cả hai cùng nói chuyện.



- Chị An Nhiên, chị cho tôi vào gặp cô ấy đi... - Win đứng lên nói.



An Nhiên lắc đầu đáp:" Cậu quay về nhà đi, Hạ Tuyết đang rất đau buồn. Tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng con bé đang rất mệt mỏi... đừng để con bé kích động hơn nữa... để Hạ Tuyết nghĩ ngơi đi."



Win nghe An Nhiên nói vậy cũng đành quay về, anh bước vào thang máy thì quay đầu lại nói với An Nhiên:" Chị giúp tôi chăm sóc cô ấy, nhắn với cô ấy răng mọi việc không giống như cô ấy nhìn thấy đâu... nói rằng tôi rất hối hận."



An Nhiên gật đầu... thật tình là... cha nào con nấy ư!



Hôm sau Tú Anh đến đón An Nhiên và Hạ Tuyết rời khỏi chung cư An Khang, đưa An Nhiên đến công ty giải trí để cùng mọi người đi lưu diễn xa, sau đó lại đưa Hạ Tuyết quay về Hàn gia để sống vài ngày... ít ra nơi đó còn có người nói chuyện để không phải suy nghĩ điều gì.



- Thật ra không cần phải đến Hàn gia đâu? - Hạ Tuyết nói.



- An Nhiên đã nhờ, tôi cũng nghĩ điều đó tốt với em. - Tú Anh đáp.



- Tú Anh, chị An Nhiên là người tốt... hãy trân trọng và yêu chị ấy thật nhiều nhé. - Hạ Tuyết khẽ nói.



Tú Anh hơi cười gượng mà đáp:" Không cần em nhắc nhở, tôi tất nhiên trân trọng người phụ nữ ấy."



Cả hai cùng im lặng không nói một câu nào nữa, chiếc xe chạy vào bên trong biệt thự Hàn gia. Lục An từ bên trong đi ra nhìn Hạ Tuyết trên tay cầm valy mà đưa mắt hỏi.



- Hạ Tuyết, con mang valy đi đâu vậy?



- Cô Lục, Hạ Tuyết sẽ ở tại Hàn gia này vài ngày. - Tú Anh cầm valy trên tay Hạ Tuyết mà kéo vào. - Hàn tổng đã đồng ý rồi.



- Đây đâu phải khách sạn, đâu phải ai cũng có thể vào ở. - Lục An ngăn lại, cô gái này thân thiết với Tiểu Hân... có cô ta ở nơi này bọn họ sẽ thêm đồng minh.



- Cô cũng biết điều đó sao? - Tú Anh đưa mắt theo kiểu ngac nhiên. - Vậy mà có người nhà đã sữa xong mà ở lỳ không chịu quay về.



Lục an bị Tú Anh châm chọc mà tức giận, biết là không thể nói lại cái tên mồm mép này đành rút lui một bước để Tú Anh kéo valy cho Hạ Tuyết đi vào bên trong.



- Dì Lục, con chỉ ở tạm vài ngày rồi sẽ dọn đi, phiền dì rồi.



Lục An quay ngoắt người vào bên trong không đáp, phải nhanh chóng giải quyết cái thai của Kelly trước khi cái tên Tú Anh mồm mép kia biết mà báo cho Hàn Thế Bảo biết. Lục An nhìn qua phía thím Trương với ánh mắt đầy ám hiệu, sau đó thím Trương liền theo cô ta vào bên trong.



- Cô Kelly. - Hạ Tuyết đi tới phía Kelly mà mỉm cười.



- Hạ Tuyết, ta có nghe Tú Anh nói em sẽ đến đây ở một thời gian... nơi này rộng lớn quá nhưng lòng người thì lại nhỏ, có em bầu bạn thật là vui.



- Cô, trông cô xanh xao quá... cô bị ôm sao? - Hạ Tuyết nhìn Kelly mà nói.



- Ừ, hình như dạ dày cô có vấn đề. - Kelly xoa xoa phía bụng mà nói. - Dạo này cô ăn uống không ổn lắm.



- Cô phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt, Tiểu Hân...- Hạ Tuyết khẽ nói thì Kelly lắc đầu nói nhỏ.



- Nơi này không ai biết cô là mẹ Tiểu Hân cả, em nên cẩn thận vì xung quanh không biết ai tốt ai xấu cả. - Kelly đáp.



Hạ Tuyết có đôi chút không hiểu rõ, tuy cô được nghe Win nói sơ qua về mối quan hệ giữa cô Kelly và Hàn tổng giám nhưng nó vẫn rất mơ hồ. Dù vậy đó gọi là việc của người lớn nên cô cũng không tiện hỏi nhiều.



- Cô có cần đến bệnh viện kiểm tra không, nhìn cô thật sự không ổn. - Hạ Tuyết lại nói.



- Không cần đâu, vài ngày sẽ bình thường lại thôi mà. - Kelly xua tay nói.



Buổi chiều khi Kelly đang ngồi xem phim trên tivi trong phòng khách thì Lục An đi ngang qua nhìn thấy Kelly liền nhếch môi cười đầy mưu tính.



- Thím Trương. - Lục An gọi to.
- Hải Yến, em lại bày trò gì nữa đây… - Tuấn Anh vừa ra ngoài nghe điên thoại từ đối tác quay vào đã nhìn thấy Triệu Hải Yến đang múa máy tay chân trước mặt Hàn Thế Bảo.



Hàn Thế Bảo ra hiệu cho Tuấn Anh im lặng để nghe Triệu Hải Yến đang vạch ra kế hoạch sẽ làm thế nào mà hù ma Hàn phu nhân khiến bà ta không phát hiện ra, phải nói là trong cái đầu ốc trẻ con của cô gái họTriệu này cũng khá là thông minh và đầy tính chiến lượt.



- Thống nhất vậy đi. - Hàn Thế Bảo nói. - Liên Chi, quan trọng là em có thể đưa bà ấy về lại VN hay không?



- Em sẽ cố gắng… - Hàn Liên Chi gật đầu. - Cảm ơn đã giúp em.



- Dù sao… anh cũng từng gọi bà ấy là “ mẹ”.



- Nghe nói anh sắp kết hôn sao, anh không đợi Kelly nữa ư. - Hàn Liên Chi hỏi. - Mẹ có nói với cô ấy là hai người là anh em… có lẽ bà ấy muốn chia rẽ hai người để dễ dàng hành động.



- Không sao cả, mọi chuyện đều ổn. - Hàn Thế Bảo không muốn tiết lộ cho Hàn Liên Chi biết rằng Kelly đang ở chỗ anh… sự thật là anh chưa thể tin tưởng người phụ nữ này.



Nếu như Hàn phu nhân chịu dừng lại, chẳng phải điều đó là điều tốt ư… cách của Hải Yến không phải là Hàn Thế Bảo hoàn toàn tin tưởng… tuy nhiên như thế cũng khiến Hàn Liên Chi đưa bà ta về nơi này… nơi mà thế lực bà ta không có.



- Hàn tổng, anh không nên quá tin tường cô ta.- Tuấn Anh khẽ bươc vào phòng Hàn Thế Bảo mà nói. - Ai biết được đây có phải là một âm mưu của Hàn phu nhân.



- Tin tưởng. - Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười. - Tuấn Anh, cậu an tâm đi… dù bà ta có bày trò gì, tôi cũng sẽ là người cầm cán của cuộc chơi này.



Tuấn Anh nghe Hàn Thế Bảo nói vậy cũng liền hiểu ý của anh, dù là Hàn Liên Chi là do Hàn phu nhân sai đến… anh cũng sẽ điều khiển cuộc chơi này.



*************************



Buổi sáng hôm sau Kelly chuẩn bị trang phục tươm tất để cùng Tú Anh đến bệnh viện… tuy nhiên vừa sáng sớm thì Lục An đã dậy rất sớm, cô ta cứ điđi lại lại trong phòng khách khiến ai nấy đều tò mò nhưng không dám hỏi. Kelly vừa bước ra ngoài thì Lục An đã chạy đến bên cạnh cô, bộ dạng như có chuyện gì đó bí hiểm lắm.



- Kelly, tôi có một việc nhờ cô giúp. - Lục An nói.



- Có việc gì sao? - Kelly hỏi lại, cô ta có việc gì sao.



- Là thế này, tôi đã đánh rơi chiếc nhẫn cưới của tôi mà Thế Bảo. - Bộ dang ra vẻ lo lắng. - Một người nhặt được nó và họ nhận ra chiếc nhẫn đó vì cặp nhẫn này đã được đưa lên báo. Hắn ta đã tìm cách liên lặc với tôi và ngỏ ý rằng dẽ cho tôi chuộc lại nó.



- Vậy thì tốt rồi, cô mau đi chuộc lại đi. - Kelly đáp.



- Không đơn giản như vậy, hắn ta đưa ra số tiền khá cao và yêu câu tôi đến đó một mình. - Lục An ra vẻ lo sợ. - Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi rất sợ… lỡ như đến đó hắn ta cướp tiền và không trả nhẫn cho tôi.



- Cô hãy nói với Thế Bảo, anh ấy sẽ cho người lấy lại giúp cô.



- Không được… tôi không muốn anh ấy biết tôi đã làm mất nó… anh ấy sẽ nghĩ tôi không tôn trọng anh ấy. - Lục An lắc đầu.



- Vậy cô muốn nhờ tôi việc gì. - Kelly hỏi.



- Cô có thể đi cùng tôi được không? - Lục An ra vẻ van xin. - Đừng để bất cứ người nào trong Hàn gia biết, họ sẽ nói lại với Thế Bảo mất.



Kelly hơi phân vân một chút, cô ta vì sao lại nhờ vả cô trong khi cả hai người có vẻ không ưa gì nhau lắm. Kelly chưa kịp trả lời thì lại nghe Lục An nói tiếp.



- Tôi không quen biết ai ở nơi này cả, một người bạn cũng không có… đến lúc gặp chuyện cũng không biết nhờ vả ai. Những người trong Hàn gia này đều là người của Thế Bảo, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một mình cô có thể tin tưởng… làm ơn đi cùng tôi được không… Kelly.



- Thôi được rồi, tôi đi bệnh viện vể sẽ đi cùng cô. - Kelly gật đầu đứng lên.



- Không được, hắn ta hẹn trong sáng nay… nếu không đến xem như mất chiếc nhẫn mãi mãi. - Lục An kéo tay Kelly lại. - Tôi xin cô Kelly, việc này rất gấp.



Đi bệnh viện hôm nay đi cũng được ngày mai cũng không sao, bệnh viện kia vẫn nằm đó chứ không mất đi đâu được. Còn chiếc nhẫn kia lại quan trọng với cô ta như vậy, xem như cô giúp người vậy… cô gái này cũng không phải là người xấu hoàn toàn.



- Được rồi, tôi sẽ đi với cô. - Kelly nói. - Nhưng tôi phải nói với Tú Anh một tiếng, anh ta lại đợi.



- Kelly, đừng nói là đi với tôi… anh ta lại hỏi chúng ta đi đâu, tôi sợ mọi chuyện sẽ đổ bễ ra hết. - Lục an khẽ nói.



- Tôi hiểu rồi, an tâm đi. - Kelly gật đầu nói.



Đợi Kelly bước ra khỏi cửa thì bên trong Lục An khẽ cười đầy dã tâm, bàn tay bấm điện thoại trên tay khẽ cười nói vào trong điện thoại:” Con mồi đã cắn câu… bắt đầu hành động.”