Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 360 :

Ngày đăng: 01:15 30/04/20


Lục Minh đi đến trước toilet nữ, thẳng tay đẩy cửa đi vào.



Trước bồn rửa tay to và rộng rãi không có ai. Từ gian toilet bên cạnh, mơ hồ có tiếng bước chân, rút giấy và xả bồn cầu.



Lục Minh dựa theo tin nhắn của2Cảnh Y Nhân, lập tức đi đến trước cửa gian thứ hai, đẩy cửa đi vào.Anh thấy cô có vẻ khẩn trương đứng bên trong.  Đúng lúc anh định hỏi cô đang làm gì, cô vươn tay che miệng anh lại rồi kéo anh vào. Cô bình tĩnh nhìn anh vài giây, rồi mới chậm rãi buông ra. “...” Lục Minh chẳng nói gì mà bình tĩnh nhìn cô. Cảnh Y Nhân có vẻ băn khoăn muốn làm gì đó nhưng lại không dám. Cô vươn tay vòng qua thắt lưng Lục Minh để đóng cửa sau lưng anh lại. Ngay khi Lục Minh định lại mở miệng hỏi... Đột nhiên, Cảnh Y Nhân ôm lấy cổ anh, miệng nhỏ hung hăng đụng vào mỗi anh, vụng về hôn đôi môi mỏng mềm mại của Lục Minh. “...” Cô bé này đột nhiên nhiệt tình như lửa làm Lục Minh khiếp sợ đến mức con người đột ngột co rụt lại, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.



Sau đó, bàn tay anh ôm lấy đầu cô, đáp1lại nụ hôn của cô...



Tiết Phương Hoa ở trong toilet, vừa ngồi trên bồn cầu vừa cầm di động thầm nghiến răng. Có thật sự không hiểu người đàn ông ban nãy có bị ngu đần hay không mà dám sàm sỡ Cảnh Y Nhân ngay trước mặt Lục Minh. Cứ nghĩ đến đây là cô lại nổi giận. Cô vốn trông chờ mấy tên ngu xuẩn kia sau khi ăn xong sẽ chuốc say được Cảnh Y Nhân, còn cô thì phụ trách chuốc say Lục Minh, rồi chờ bọn chúng giở trò với Cảnh Y Nhân. Ngờ đâu chỉ số thông minh của tên kia còn thấp hơn cả lợn.




Ngay khi Tiết Phương Hoa chuẩn bị chùi mông đứng dậy thì bất chợt nghe thấy âm thanh kỳ quái ở gian bên cạnh.



“Um.”



“Um...”



“...” Tiết Phương Hoa lập tức hiểu ra gian bên cạnh đang diễn ra chuyện gì. Nhưng cô mặc kệ, làm “chuyện ấy” trong toilet ở nơi8như thế này là chuyện bình thường. Cô kéo quần lên, xả bồn cầu, đang định đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên đó. “Y Nhân.” Giọng nói của người đàn ông kia vừa khàn khàn vừa vô cùng dịu dàng, Tiết Phương Hoa nhận ra ngay đó là tiếng Lục Minh. Bàn tay cô đang đẩy cửa đột nhiên dừng lại. Cô quá kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống. Sau đó, tiếng thở dốc của Cảnh Y Nhân vang lên từ gian toilet bên cạnh: “Ư, Lục Lục Minh.”




“Anh có thích em không?” Cảnh Y Nhân nói ngắt quãng, theo động tác của bọn họ, giọng cô hơi rung rung, vừa yêu kiều, nũng nịu, vừa ngượng ngùng.



“Anh yêu em đến chết luôn, bảo bối ạ!”



“...” Tiết Phương Hoa chưa bao giờ biết rằng, có một Lục Minh nhu tình như nước, nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ như vậy. Dường8như cô ta có thể cảm nhận được Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân chặt đến nỗi hận không thể siết chặt hơn để cô ấy hòa làm một với anh. Tình yêu của anh đối với Cảnh Y Nhân là vô cùng vô tận, đau khổ triền miên.



Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Cảnh Y Nhân này chẳng phải là giả hay sao? Tại sao Lục Minh lại có thể thích cô ta được? Tiết Phương Hoa biết mình không nên ở đây nghe lén, càng nghe trong lòng sẽ càng khó chịu. Nhưng hai chân cô ta cứ như đã mọc rễ đâm xuống đất, nặng tựa ngàn cân, một bước cũng không đi nổi.



Bàn tay đang cầm tay nắm cửa bất giác siết chặt hơn. Trái tim không ngừng rỉ máu, cô ta cảm thấy đau đớn đến mức hít thở không thông, tràn đầy thù hận. Từng tiếng thở dốc nối tiếp nhau2giống như một con dao đang băm vằm Tiết Phương Hoa ra thành ngàn mảnh. Sau đó, gian bên cạnh truyền đến một tiếng hổ nhỏ của Cảnh Y Nhân: “Ưm! Nhẹ một chút.” “Bảo bối, anh xin lỗi. Anh không nhịn được.” Tiếng cười nhẹ của Lục Minh vang lên, rồi anh lại hôn cô.