Vợ Boss Là Công Chúa

Chương 361 :

Ngày đăng: 01:15 30/04/20


Tiết Phương Hoa ngã ngồi lên nắp bồn cầu, dùng sức bịt miệng không cho tiếng gào tức giận của mình vang lên, không để cho ai khác phát hiện ra cô ở đây. • Lục Minh thật sự rất dịu dàng, anh chưa bao giờ dịu dàng với cô2như thế. Giấc mộng trở thành phu nhân tổng thống của cô cứ thể tan vỡ rồi sao?



Tất cả sự dịu dàng đó của Lục Minh phải dành cho cô mới đúng, tại sao lại dành cho Cảnh Y Nhân? Nhất định là Cảnh Y Nhân dùng thủ đoạn nào4đó dụ dỗ quyến rũ Lục Minh rồi, nếu không thì Lục Minh tuyệt đối không thể thích hàng giả này được. Tuy rằng Tiết Phương Hoa đã biết được kết quả xét nghiệm AND từ cha, đây đúng là Cảnh Y Nhân thật, nhưng nếu thực sự là con3gái nhà họ Cảnh, ả đàn bà ghê tởm kia có thể khiến Lục Minh mê muội đến thế, thì tại sao Lục Minh lại không có tình cảm gì với cô cơ chứ!



Cô làm sao chấp nhận nổi chuyện này?



Gian toilet bên cạnh liên tục vang lên tiếng rên2rỉ ngắt quãng, lúc lên cao trào, Lục Minh còn hưng phấn gọi tên Cảnh Y Nhân.



Ngay cả tiếng thở dốc của bọn họ, âm thanh phát ra lúc vận động, lúc giao hòa, Tiết Phương Hoa đều nghe thấy rất rõ ràng.



“...” Cảnh Y Nhân giơ hai tay che mặt mình lại, thực sự là xấu hổ đến mức không còn là mình nữa.


Lục Minh cười gian tà: “Kêu to lên em.”



“...” Cảnh Y Nhân ngượng nghịu che miệng mình lại. “...” Ngồi ở gian bên cạnh8nghe bọn họ rên rỉ, Tiết Phương Hoa khó chịu như thể bị xử lăng trì vậy. Cô ta cứ thể ngồi nghe suốt một tiếng đồng hồ. Tiết Phương Hoa chưa bao giờ biết Lục Minh lại có thể “làm” lâu đến thế, quá dũng mãnh, hơn một giờ đồng hồ mới chấm dứt.



Cả cảm giác sảng khoái hạnh phúc mà Cảnh Y Nhân đang có nữa, cả đời cô ta cũng không được nếm thử...



Trong lúc ấy, di động của Lục Minh vang lên mấy lần, nhưng anh không muốn nghe. Cuối cùng, Cảnh Y Nhân bị anh hành hạ đến mệt gần chết... Sau khi kết thúc, anh ôm Cảnh Y Nhân đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi của câu lạc bộ, tắm rửa xong xuôi mới trở lại phòng tụ họp lúc trước.



Lúc Lục Minh và Cảnh Y Nhân xuất hiện trong phòng, Phó Minh Tuấn tỏ ra hết cách, anh ta hỏi.



“Hai người đi đâu thế hả? Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi cơ, mọi8người đang chờ hai người để ăn cơm kia kìa!” Lục Minh thản nhiên cười khẽ: “Vợ tôi thấy không thoải mái trong người nên tôi đưa cô ấy đi nghỉ một lúc.” Nói xong, Lục Minh dẫn Cảnh Y Nhân đến trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế dựa ra, đỡ cô ngồi xuống. Động tác rất cẩn thận tựa như kỵ sĩ đang hầu hạ công chúa vậy. Chỉ một động tác rất đơn giản ấy của Lục Minh cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.