Vợ Cậu Tư

Chương 15 :

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Vào trong nhà, tôi gõ cửa phòng chị Thắm, mãi một lúc sau chị mới đi ra. Tôi cười nhìn chị, nói:



- Chị Thắm bên ngoài cổng có người bên nhà mẹ chị tìm chị kìa.



Chị Thắm gật đầu, chị trả lời:



- Ừ chị biết rồi để chị đi ra.



Tôi gật gật đầu, nhìn mãi theo bóng lưng của chị Thắm. Tôi thật sự vẫn còn hoang mang chuyện khi nãy lắm nhưng mà đây dù gì cũng là chuyện hệ trọng không thể bừa bãi được. Nghĩ nghĩ tôi chạy xuống bếp đưa giỏ đồ ăn cho bé Li, xong lại chạy lên phòng tìm Phong nói chuyện.



Thấy tôi hớt hải chạy vào, Phong đỡ lấy tay tôi, anh hỏi:



- Em chạy từ từ thôi, có ai đuổi theo em đâu mà.



Tôi thở hồng hộc, kéo anh đến ghế, tôi nói:



- Anh....chị Thắm ấy....hình như chị không có bầu.



Phong nhìn tôi, gương mặt anh không một chút xíu gợn sóng nào.



- Ừ.



Ừ???? Chỉ ừ thôi à??



- Ừ? Anh đang ừ khi nghe em nói về cái bầu của chị Thắm đó hả?



Phong xoa xoa đầu tôi, anh ngồi xuống ghế, giọng điệu bình bình lại có vẻ rất thong dong:



- Thì ừ chứ không lẽ em bắt anh phải nhảy nhót vì ngạc nhiên à?



Tôi cau mày:



- Nhưng mà anh ừ nghe kiểu như anh đã biết trước kìa...hay là anh biết rồi, đúng không?



Phong cười nhạt:



- Anh không biết nhưng anh nghĩ chị ấy không mang bầu thôi. Mà sao em biết được, có chuyện gì sao?



Tôi ngờ vực nhìn Phong, ôi nhìn cái mặt kìa... khiếp, tôi nghi ngờ quá đi mất.



- Em đi chợ.... em thấy có người đem băng vệ sinh đến cho chị Thắm. Nhưng mà em không chắc đâu...có khi...ờ mà em không biết nữa, trời đất em có mang bầu lần nào đâu mà biết.



Thấy tôi tâm trạng rối rắm quá, Phong kéo tay tôi, anh nói:



- Nghĩ nhiều làm gì, chuyện đó là của chị ta không liên quan gì đến mình đâu. Em có biết cũng im xem như không biết nhưng mà nghe anh dặn, anh không có nhà em đừng nên đến gần chị ta. Con người của Thắm rất thủ đoạn, chị ta giống y như anh Ba Thành, vì tài sản mà bất chấp.



Tôi ngạc nhiên:



- Chị Thắm vì tài sản á?



Phong gật đầu:



- Anh nghĩ vậy, chị Thắm cũng có yêu thương gì anh Ba đâu. Thôi, những con người xảo trá đó mình nên tránh ra thì tốt hơn.



Tôi gật gật đầu, cái nhà này phức tạp hơn tôi nghĩ rất nhiều.



_________....________



Thấm cái lại yên ổn qua thêm 2 tháng nữa.



Từ cái hôm biết được chị Thắm có khả năng mang bầu giả kia, tôi hạn chế đi chung với chị ấy. Thắm lào thủ đoạn, lỡ đi chung chị ta nhào vô tôi ngồi té xỉu xong đổ cho tôi làm chị ấy mất con chắc tôi cắn lưỡi luôn chứ giải oan làm sao được.



Mà ngộ nha, từ tháng thứ 5 thứ 6 bụng chị Thắm bắt đầu to ra. Có lần tôi thấy chị kéo áo xoa bụng, ôi chao là bụng bầu thiệt đó chứ không phải độn bụng. Kể từ đó, tôi vốn hoang mang lại càng hoang mang hơn nữa. Tôi lên nói với Phong, Phong cũng có chút ngạc nhiên. Nhưng mà anh cũng không có bàn cái gì nhiều, chỉ nói tôi cẩn thận với bụng của chị Thắm.



Đạt cũng sắp lên thành phố nhập học lại, thú thực sau cái hôm nói rõ ràng mọi chuyện với cậu ta xong. Tôi và Đạt dường như đúng nghĩa mối quan hệ chị dâu em chồng. Đạt quan tâm tôi cũng giống như cách anh quan tâm chị Thắm hay là chị Hai. Tôi nghĩ, thực sự như vậy cũng tốt, cậu ấy nếu quá tốt với tôi tôi lại sinh ra cảm giác có lỗi. Haizzz, có duyên không phận, có duyên không phận mà.



Hôm nay trong bữa trưa, má chồng tôi nhìn tôi, bà nói:



- Lài, coi sắp xếp về thăm má con đi. Tối hôm qua má con có gọi xin cho con về nhà chơi một hôm.



Tôi nghe má chồng tôi nói thì vui đến nỗi ngồi bật dậy. Ba chồng tôi thấy tôi phấn khích quá, ông cười:



- Vợ thằng Phong coi vui ghê chưa, nè ba nói, đi rồi về chứ đi luôn đi nha.



Má nhỏ cũng góp phần:



- Làm như nó đi Mỹ hay sao đó đa, cái con nhỏ này, mày làm quá hà.



Tôi ngại ngùng gãi gãi đầu, lại nghe má chồng tôi nói tiếp:



- Má có nói vú Huệ chuẩn bị quà mừng rồi, mai con đi nhớ cầm theo, nói với ba má con bên nhà là ba má biếu nha.



Tôi gật đầu, trong lòng phấn khích cực điểm. Nhớ hồi đi học trên Sài Gòn cả năm trời không về nhà cũng không thấy nhớ. Mà bây giờ mới đi làm dâu có hơn nữa năm đã nhớ ba mẹ như thế này rồi. Ba mẹ tôi mặc dù mê đỏ đen nhưng không đến nỗi không thương yêu tôi, ông bà vẫn lo cho tôi 12 năm phổ thông đầy đủ với chúng bạn. Chỉ là từ khi tôi học cao hơn, ông bà cũng thua bài nhiều hơn nên không có tiền cho tôi nữa. Kể ra càng lớn tuổi đánh bài càng dễ thua, chân lý, đúng là chân lý.



________..._______



Sáng sớm Phong đưa tôi ra đến cửa, anh xách cho tôi túi đồ mà má chồng đã chuẩn bị từ trước. Anh dặn dò:



- Đến nhà nhớ gọi cho anh biết một tiếng.



Tôi gật đầu, nhỏ giọng:



- Anh...anh không cùng em về nhà mẹ anh có buồn không?




Anh Ba tôi chạy lại, anh hối hả:



- Tôi đây, vợ tôi con tôi có sao không bác sĩ?



Vị bác sĩ trung niên nhìn anh Ba, bà có chút e dè, nói:



- Vợ anh không sao, còn....



- Con tôi...con tôi sao?



- Vợ anh không có bầu, không có con nào ở đây hết.



Tôi nghe bác sĩ nói mà điếng người, cái bụng to chình ình vậy mà không có bầu? Làm sao như thế được???



Ba má chồng tôi cũng chạy lên, bác sĩ thở dài ngao ngán:



- Đây là trường hợp thứ ba rồi, vợ anh hoàn toàn không có bầu. Cô ấy còn đang có kinh nguyệt thì làm sao có bầu được.



Anh Ba Thành gần như ch.ết điếng, anh lắc lắc đầu, không tin:



- Không...làm sao được... tôi còn sờ bụng vợ tôi cảm nhận được con tôi đạp nữa mà...



Tôi cũng không tin, tôi hỏi bác sĩ:



- Bụng chị tôi to vậy mà sao không có bầu được hả bác sĩ?



Vị bác sĩ thở dài, bà ôn tồn giải thích:



- Đây kết quả siêu âm đây, bụng to chỉ là do mỡ tích tụ từ vùng bụng xuống vùng xương chậu thôi. Không sờ thấy đáy từ cung thì mang thai làm sao được. Nói tóm lại cô Ngọc Thắm không có bầu, còn mà nguyên nhân tại sao thì gia đình nên hỏi cô ấy thì tốt hơn. Nhưng mà tôi cũng có góp ý thế này, con cái là lộc trời cho, đừng có ép phụ nữ quá để rồi họ đi làm lều. Nghe theo mấy cái thầy bùa xin con xin phép, đây cũng không phải trường hợp đầu tiên ở bệnh viện này đâu. Mới tháng trước có một ca bụng to như sắp đẻ đến đây, tôi hỏi bao nhiêu tháng rồi thì chị ta nói 13 tháng rồi. 13 tháng mà chưa "đẻ" thì vô lý. Khám ra trong bụng chẳng có con cái gì, vậy mà chị ta vẫn một mực là có bầu có bầu còn chửi bác sĩ ngu như bò. Bây giờ thì bụng xẹp rồi, vừa mới đi khám lại hôm qua đây.



Đừng nói là anh Ba Thành mà ngay cả tôi, Phong và Đạt là những người trẻ nghe mà còn thấy nổi gai ốc. Trời ơi, thầy phép gì hay vậy, có thể làm cho cái bụng phình to ra rồi còn tự xẹp được nữa. Mẹ ơi, thế giới gì đây, thế giới gì đáng sợ vậy?!



Anh Ba Thành tay run run, anh đi đến bức tường gần đó, dùng tay đấm mấy cái vào tường đến chảy cả máu tay. Anh hét:



- Khốn nạn, khốn nạn.



Má chồng với Đạt phải chạy lại ôm lấy anh, tôi thật sự không biết phải nói cái gì nữa. Tôi biết anh Ba Thành thất vọng lắm... ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy thất vọng tột cùng nữa là....



Chị Thắm coi như yên ổn còn chị Hai thì chưa có kết quả gì. Một lát sau, bác sĩ đi ra thông báo, đứa nhỏ... mất rồi. Bác sĩ ở trong đang tiến hành lấy thai, khả năng cao sau này chị khó mang thai lại được nữa vì thai lớn.



Má chồng tôi khóc xỉu lên xỉu xuống, má Vũ cũng sụt sịt lau nước mắt. Còn tôi, tự dưng nước mắt rơi rơi xuống từ khi nào không biết nữa. Tôi thương chị Hai, thương đứa con của chị nữa...



Phong ôm lấy tôi, anh vỗ về an ủi, lúc này tôi mới quay sang nhìn anh Hai...người đàn ông kia gần như ch.ết lặng. Mắt anh nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, ánh mắt đau thương cùng cực... nhưng mà đau thương vì ai vì cái gì thì chỉ có mình anh biết. Tôi cảm thấy khinh anh rể này nhiều hơn là thương... anh không đáng với chị Giàu...rất không đáng.



Hôm nay là một ngày tồi tệ!



_________..._________



Chiều hôm đó lúc chị Hai tỉnh dậy biết mình mất con chị khóc lóc điên cuồng, bác sĩ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chị nên tiêm thuốc an thần cho chị ngủ thêm chút nữa. Lần tỉnh dậy sau, chị mới chấp nhận hiện tại.... chị không khóc cũng không nói nổi cái gì. Ăn cũng không, uống cũng chẳng màn đến. Má chồng tôi sợ chị điên nên mới đưa bé Mít đến bệnh viện. Thấy con bé chị bật khóc, ôm con nhỏ vào lòng....



Tôi len lén lau nước mắt... số chị Giàu cũng lắm truân chuyên.



Còn chị Thắm lúc chị tỉnh lại trời đã khuya, ba má chị lên nuôi chứ bên nhà chồng tôi không có qua. Nghĩ nào ngay, cũng là chị em nên tôi và Phong có đi qua thăm chị.



Vừa qua đã thấy anh Ba Thành tát chị một cái, tôi thấy chị khóc, nước mắt chị trong suốt, chị rú lên thê lương:



- Tại sao...tại sao anh đánh em...



Anh Ba Thành giận dữ, anh hét:



- Con đàn bà ngu đần, cô tính rước con ma con quỷ về nhà này hay sao, hả?



Chị Thắm ôm má, ba má chị đứng run rẩy chứ cũng không vô can ngăn.



- Anh có trông con không, có thương nó không? Anh cũng muốn có nó mà giờ lại nói như vậy hả?



- Tôi cần con là con của tôi chứ không phải con cô đi xin của ma quỷ. Con đàn bà khốn nạn, ngu dốt.



"Bốp" lại một cái tát nữa rơi trên má chị Thắm. Phong thấy không đành nên can ngăn, anh Ba lúc bấy giờ mới bình tĩnh mà không đánh chị Thắm nữa.



Chị Thắm khóc lên chị than trời than đất, mắt chị đảo quanh một vòng. Khi thấy tôi chị tự dưng chồm lên, mắt chị long sòng sọc, vồ lấy tôi, chị hét:



- Là mày, là do mày. Nếu mày không kêu đi bệnh viện thì tao đã không mất con. Là do mày ganh ghét đố kỵ với tao. Mày gi.ết con tao, chính mày gi.ết con taooo....



Vì sự việc diễn ra nhanh quá nên tôi không kịp trở tay, lúc biết ra thì chị Thắm đã nhào đến cào lên ngực tôi mấy cái. Đau quá, tôi đẩy chị ra, tôi la lên:



- Chị điên rồi chị Thắm, chị điên rồi.



Phong đỡ lấy tôi, anh nhanh tay lấy khăn giấy lau đi vết máu đang chảy trên ngực. Anh lo lắng cực đô, anh vừa lau vừa hỏi:



- Đau không, có rát lắm không? Đi xuống đi, anh đưa em đi sát trùng.



Tôi gật đầu, giờ phút này tôi thực sự không muốn nhìn thấy chị Thắm một chút nào nữa. Lúc Phong đưa tôi đi ra, trong phòng bệnh chị Thắm bị anh Ba Thành đánh cho một trận thừa sống thiếu ch.ết.....



Mãi khi xuất viện về nhà, chị Thắm mới khai thật với ba má chồng tôi, là chị nghe lời má chị đến cầu con của một ông thầy ở Sài Gòn. Ông ấy nói chị nhất định sẽ có bầu, sẽ sanh con trai. Nhưng trong thời gian mang bầu nếu đi siêu âm "con" sẽ ch.ết. Chị vì quá mong con nên làm lều, biết đâu sẽ sanh được con trai thật sự.



Tôi cũng nghe nói, ông thầy đó bị công an bắt... kể từ lúc ông ta bị bắt giam trong tù, hàng loạt phụ nữ "mang bầu" do chính tay ông ta làm phép thì bụng những người phụ nữ đó cũng đồng loạt xẹp từ từ. Con không có, tiền thì mất, tất cả chỉ còn lại là đống mỡ bụng do ăn nhiều và niềm tin vỡ vụn.



Đến mãi sau này, cũng không ai hiểu được rằng bụng của những người phụ nữ kia vì sao lại phình to lên được. Đến cả y học cũng không giải thích được quá nhiều.



( Chi tiết chị Thắm mang bầu "giả" được du tái hiện lại là có thực được tận mắt du chứng kiến khi còn nhỏ, sự việc ấy có lên báo nên chắc ở đây khá nhiều chị em biết được.)