Vợ Cậu Tư

Chương 24 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Ting...ting...ting...



Tiếng nước truyền chảy nhỏ giọt từng tiếng.



Lúc tôi mở mắt dậy đã là chuyện của ngày hôm sau,cảm giác đầu tiên tôi nhận được là đau. Mẹ ơi đau đến muốn điên người. Uể oải tôi khẽ động đậy vài cái vẫn thấy còn đau, mệt mỏi tôi khẽ rên vài tiếng.



- Ui...



- Lài... em tỉnh rồi hả, thấy trong người thế nào, có đau chỗ nào nữa không?



Là Phong là tiếng của anh, nghe được tiếng anh tôi choàng mở to mắt. Bao nhiêu uất ức đều như bộc phát ra hết, tôi ôm lấy anh ra sức khóc lóc.



- Anh ơi, em đau quá... đau đầu, đau vai, đau lưng, đau chân, đau tay...chỗ nào cũng đau. huhu.



Phong ôm lấy tôi, anh vuốt ve lưng tôi, an ủi trấn an:



- Được rồi được rồi, đau chỗ nào nói anh anh kêu bác sĩ xem lại cho em. Đừng khóc nữa sắp làm mẹ rồi còn khóc lóc cái gì.



Tôi vẫn còn hức hức mấy cái, ơ mà.. khoan..khoan...Phong vừa nói cái gì... cái gì mà làm mẹ???



Tôi buông anh ra, vừa lau nước mắt vừa hỏi:



- Anh...anh nói cái gì làm mẹ, ai làm mẹ ai?



Phong cốc lên trán tôi, anh cười nhẹ, nụ cười ấm áp nhất tôi từng thấy.



- Em nghĩ ai? Không lẽ anh vậy mà làm mẹ của con em à?



Làm mẹ con em...làm mẹ con em...quái quái... chẳng lẽ....ôi mẹ ơi... thần thánh ơi... tổ tiên ơi...



Tôi thất thần ngồi nhìn anh chằm chằm, mãi lát sau tôi mới run rẩy hỏi được một câu:



- Anh...em có bầu?



Phong lại cười, anh gật gật đầu:



- Ừ có bầu.



Có bầu??? Mẹ nó, là có bầu đó, có bầu là đẻ con đó chứ không giỡn được nữa đâu.



- Thiệt là có bầu?



Phong khoanh tay nhìn tôi, anh cười rạng rỡ gật đầu thêm cái nữa:



- Ừ có bầu, hơn 1 tháng rồi.



Được rồi, được rồi, tôi nên bình tĩnh một chút. Hít đều thở ra, hít đều thở ra.... Phải làm như thế 4,5 lần gì đó tôi mới bình tâm trở lại ngăn cho bản thân có những cảm xúc thái quá.



Tôi nhìn Phong, bình tĩnh nghiêm túc trả lời anh:



- Ừ em biết rồi.



Khi nãy là tôi ngạc nhiên giờ đến Phong ngạc nhiên, anh ngồi xuống, nhìn thẳng vào tôi, anh nheo nheo mắt, hỏi:



- Em chỉ ừ biết rồi thôi hả? Không có cảm xúc gì khác luôn?



Tôi gật đầu, ngăn hàng ngàn cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng.



- Ừ thì có bầu thôi mà.



Phong nhìn nhìn tôi, mắt anh có chút bực bội, anh cau mày:



- Em có con với anh mà không vui chút nào luôn?



Há há, cái mặt kìa...cái mặt chù ụ như cái bánh bao...há há...



Tôi choàng ôm lấy anh, tựa vào vai anh mà cọ cọ, chưa bao giờ tôi thấy vui vẻ như bây giờ. Có bầu... đứa bé này bọn tôi mong đợi lâu lắm rồi, cớ gì mà tôi lại không vui chứ. Tôi là đang vui đến mức muốn điên đây, nếu không giữ bản thân mình bình tĩnh sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ chắc nãy giờ tôi đã chạy loạn hét la múa may quay cuồng rồi quá.



Ôm chặt eo anh, tôi lí nhí nói:



- Vui...em đang rất vui...con...là con của chúng ta đó anh.



Phong khẽ cười, anh vỗ vỗ lưng tôi mấy cái, dịu dàng nói:



- Ừ anh vui lắm, thật sự rất vui.



Tôi mỉm cười, đưa tay sờ sờ lên bụng, trong đây có con của tôi và anh. Tôi nhất định sẽ bảo vệ đứa nhỏ của tôi thật tốt, an toàn bình an sinh đứa bé ra trên cõi đời này. Tôi hứa.



.......



Bác sĩ có yêu cầu ở lại bệnh viện nhưng tôi không muốn, từ nhỏ tôi đã ghét nằm viện. Cái mùi thuốc sát trùng, cái màu trắng của bệnh viện trong tang thương vô cùng. Thấy tôi không thích Phong cũng không ép, anh nhanh chóng làm giấy xuất viện cho tôi về.




- Li, hôm nay ai nấu đồ ăn vậy con?



Bé Li vừa cắt ớt vừa nói:



- Dạ Thu Cúc với Mợ Ba.



- Vậy ai đi chợ?



- Dạ Mợ Năm với Thu Cúc.



Tôi trầm ngâm một lát, hôm nay Út Nhàn với Thu Cúc đi chợ, Út Nhàn có lần đi chợ chung với tôi toàn đòi mua linh tinh, giá nào lại nghĩ ra được bàn đồ ăn hoành tráng đến như này. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một mình Thu Cúc là khả nghi nhất, nhưng mà giữa tôi và cô ta đâu có cái gì thù hằn. Lắc lắc đầu chắc do tôi nghĩ nhiều, tâm lý người có bầu khá bất an chưa kể tôi còn đang giấu giấu giếm giếm nên thành ra sợ đông sợ tây. Sốc lại tinh thần, tôi thở dài một hơi, hy vọng suy nghĩ của tôi là đúng. Mà còn nếu như sai thì quả thật những con người trong gia đình này quá mức cao tay rồi.



Thấy tôi thất thần, bé Li hỏi lớn:



- Mợ Tư, ăn chè đậu xanh không, mát lắm, lát con múc cho mợ một chén nha.



Ơ đậu xanh, lại còn nấu chè đậu xanh nữa.... sao toàn là thứ cực mát không vậy nè???



Trên bàn cơm tôi ăn với một tâm lý hoang mang cực độ, từ đầu đến cuối chỉ ăn trứng chiên thôi chứ không động đũa món nào khác. Mặc dù nhìn thì thèm ơi là thèm nhưng thai tôi còn nhỏ quá không được chủ quan.



Chị Thắm thấy tôi gắp toàn trứng chiên, chị cười hỏi:



- Lài đồ ăn không ngon hả mà em ăn kỳ vậy?



Mọi người đang ăn cũng nhìn tôi, tôi lại cười giả lả:



- Dạ hồi trưa ăn no quá nên giờ em ăn không nổi nữa ấy mà.



Út Nhàn gắp cho tôi miếng đu đủ xanh hầm, cô ấy cười nói:



- Đu đủ hầm mát, chị ăn nhiều vô.



Dưới cái nhìn của Út Nhàn với chị Thắm tôi không thể không ăn. Tôi nhai nhai vài cái xong rồi vờ như khom xuống lấy đồ tôi liền nhả dưới dép mang trong nhà, dùng chân dậm lên rồi mới yên tâm quay lên ăn tiếp.



Thà là chơi dơ chút còn hơn là ảnh hưởng đến con tôi.



.......



Chiều tối Phong với mọi người trong nhà mới về đông đủ, ba chồng tôi kêu dọn cơm cho mấy người đàn ông ăn. Phong ăn nhanh nhất, ăn xong anh chạy ngay lên phòng. Hỏi tôi:



- Khi nãy em có ăn mấy món đó không?



Tôi lắc đầu, trả lời nhanh:



- Không, em đâu có dám ăn toàn là mấy món nguy hiểm không à.



Phong giờ mới yên tâm, anh ôm lấy tôi vuốt ve cái bụng nhỏ xíu xiu:



- Ừ không ăn là ổn rồi. Anh lo cho mẹ con em quá, nếu không được nữa anh đưa em ra nhà ngoài thị xã để em ở đến khi sinh con. Chứ sống với đám người âm mưu này anh lo quá.



Tôi ôm lấy cổ anh, nỉ non:



- Có khi do vợ chồng mình đa nghi thôi anh với lại chưa tìm được mẹ, em cũng không yên tâm để anh ở lại điều tra một mình.



- Ừ nếu vậy thì cố gắng đợi anh, chỉ cần ổn thỏa anh nhất định đem mẹ con em đi khỏi chỗ này.



Tôi gật gật đầu, sao cũng được chỉ cần được sống cùng anh, cùng con là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.



........



Vì buổi chiều ăn ít nên giữa khuya tôi đói meo râu, đói quá lại ngủ không được nên tôi mới kéo Phong xuống nhà bếp tìm gì đó ăn. Vừa bước xuống cầu thang nhìn qua phòng chứa quần áo tôi thoáng giật mình khi thấy Thu Cúc đứng sờ sờ trong đó. Trên tay cô ta là cái lọ gì đó kèm theo bộ đồ tôi hay mặc ở nhà.



Tôi tò mò vừa đi đến chỗ Thu Cúc vừa hỏi:



- Thu Cúc cô làm gì quần áo tôi vậy?



Thu Cúc nghe tôi hỏi cô ta giật mình chắc thấy tôi phát hiện, mặt mày cô ấy xanh lè, giấu giấu giếm giếm:



- Dạ mợ...mợ....



Đằng sau tiếng Phong quát:



- Cô làm cái gì quần áo mợ Tư?



Thu Cúc sợ quá cô ta lùi về sau mấy bước, loạng choạng làm rơi cái bình nhỏ xíu xuống đất, một mùi hương cực kỳ nhạt pha loãng vào không khí.



Tôi hít hít mấy cái, đợi Phong bật đèn sáng, tôi mới cả kinh, nói to:



- Bột lưu huỳnh!