Vợ Cậu Tư

Chương 30 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Vụ bà thầy tôi nghĩ mãi cũng không ra ai là người đứng sau chỉ đạo. Manh mối duy nhất là Thu Cúc nhưng Thu Cúc năm lần bảy lượt nói là do bà thầy xin xỏ quá cô ta cho vào chứ không có ai chỉ đạo hết. Phong hỏi cỡ nào cô ta cũng không nói ra, hết cách anh cũng thôi không hỏi nữa.



Đêm xuống, tôi vừa ăn chén chè đậu xanh để lạnh vừa hỏi Phong.



- Thu Cúc nói vậy anh tin không?



Phong trầm ngâm:



- Nửa tin nửa không.



Tôi gật gù:



- Em thì không tin, em biết chắc là có người đứng sau cô ấy. Hiện tại em đang nghi ngờ chị Thắm.



- Chị Thắm.....cũng có thể nhưng anh không nghĩ là chị ta đâu.



- Sao anh nghĩ vậy?



- Chị Thắm ghét em có thể hại em cái đó anh đồng ý nhưng nói mà ghét đến mức vì hại em mà gi.ết người bịt đầu mối thì theo anh nghĩ chị ta không dám đâu. Xét về góc độ tâm lý tội phạm, em chưa đủ gây nên thù hận sâu đậm đến vậy. Chị Thắm không phải ghét một mình em, trong nhà này ngoài em ra còn có chị Hai rồi Út Nhàn nữa. Anh không tin chị Thắm vì hại em mà gi.ết người đâu.



Tôi ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, chị Thắm là vì tài sản mà đấu, cái chị ta ghét nhất là việc đàn bà trong nhà này có bầu chứ mục đích của chị ta không riêng gì là tôi hết. Nhưng nếu mà nói vậy thì trong chuyện này chị Thắm vô can rồi, thế thì chỉ còn lại 2 người... một là Út Nhàn một là má chồng tôi.



Tôi càng nghĩ càng rối nên quay sang hỏi Phong:



- Vậy có khi là má hoặc là Út Nhàn?



Phong lắc đầu ngao ngán:



- Cái này không nói được, cũng có khi bà thầy kia có những ân oán riêng mà mình không biết. Theo anh thì trong nhà này có thể hại nhau nhưng nói đến gi.ết người thì không đủ khả năng cấu thành. Việc bà thầy đánh em là có người đứng sau chỉ đạo nhưng giữa việc hại em và việc bà thầy ch.ết là không liên quan lắm.



Tôi gật gù, thiệt ra tôi cũng nghĩ có thể là như vậy, sau khi suy xét lại thì có thể do tôi đa nghi vì bà thầy chưa chắc chắn đã hại một mình tôi. Tiếng tăm hại người của bà ta cũng vang dội lắm chứ không riêng gì vụ của tôi không đâu. Nhưng mà kiểu gì cũng thấy kỳ quái.... thiệt sự kỳ quái lắm.



Thấy tôi đâm chiêu suy nghĩ, Phong đi đến xoa xoa cái bụng lúp lúp của tôi, anh dịu dàng nói:



- Thôi không phải chuyện của mình, em đừng nghĩ nhiều cho mệt người. Mẹ mà có máu trinh thám quá khéo sau này con sinh ra cũng y như em thì khổ.



Nghe Phong nói tôi thấy buồn cười:



- Y như em thì tốt chứ khổ đâu?



- Thì ờ tốt. Sau này ha, đi chơi với bạn mà mất đồ chơi rồi cũng ngồi suy đoán thằng A lấy hay thằng B lấy thì lúc đó mới thấy khổ.



Tôi vênh mặt:



- Vậy càng tốt, con mình có máu thám tử càng tốt chứ sao. Mấy người như vậy vừa thông minh, chỉ số IQ cao chứ đâu phải tầm thường đâu anh. Anh thấy Conan không, siêu phàm.



Phong nghe tôi nói mà anh rùng mình, mặt sợ sệt nói:



- Đừng, giống ai cũng được chứ giống Connan thì không được. Anh không đồng ý đâu.



Tôi ngạc nhiên:



- Ơ sao vậy?



Phong ngồi xuống, anh cười lém lỉnh, phân trần:



- Conan giỏi đó nhưng đi đến đâu là có người ngủm củ tỏi đến đó....nè anh muốn sống thọ chứ không muốn ngủm sớm đâu nha.



Nghe anh nói mà tôi bật cười ha hả...công nhận anh nói đúng, xem mấy trăm tập Connan thấy hơi bị đúng luôn á. Nghĩ lại sau này con mình cũng vậy.... eo ôi tôi nổi da gà... thôi bỏ bỏ không mê nữa đâu.



.......



Bụng tôi hơn 4 tháng, bụng chị Lài hơn 1 tháng. Tôi có bầu mà khỏe re như trâu cày ruộng còn chị Lài thì ôi thôi...ngày nào cũng ói. Sáng sớm đánh răng là ói, trưa buồn buồn cũng ói, chiều rảnh quá không có việc làm nên lại ói. Tôi thấy chị nghén ói lên ói xuống mà tôi thấy xót cho ruột gan của chị. Hổm rày anh Ba Thành lên công ty đi làm trễ hơn mọi khi, về thì về sớm đặng chăm cho chị Lài. Thiệt là anh Ba thương chị Lài thiệt tình, nhớ hồi chị Thắm có bầu tôi cũng đâu thấy anh Ba khẩn trương xông xáo dữ vậy. Mà nói ra thì phải công nhận cái gien thương vợ của đàn ông ở nhà này, kiểu gì tôi cũng thấy được hơn khối ông ngoài kia. Trong đó chồng tôi là tốt nhất hihi.



Sáng sớm sau khi ăn sáng xong, chị Lài kéo tôi ra nhà mát trước sân ngồi hóng gió. Gần Tết rồi mà thời tiết cũng không mấy dễ chịu gì ráo trọi.



Tôi với chị Lài đang ngồi nói chuyện thì trong nhà Út Nhàn bưng ra ba ly trà đào lạnh thơm mát. Đặt xuống bàn Út Nhàn đưa cho tôi một ly rồi lại đưa cho chị Lài một ly, cô ấy cười cười:



- Đào này má em lên thành phố về mua cho em mấy hộp, hổm rày em quên giờ lấy ra uống. Má em nói thịt đào giòn lắm, đồ đóng hộp nhưng mà cái này ăn được. Hai chị uống đi, trong bếp em còn mấy hộp lận.



Chu choa trà đào, thiệt là lúc còn đi học trên thành phố tôi cũng ghiền món này lắm. Đi học hay đi làm buổi trưa gì cũng hay ghé vô mua trà sữa với trà đào uống cho mát. Giờ nhìn thấy ly trà đào thấy ham dễ sợ, nhìn miếng đào bự ú ụ chắc ngon dữ lắm luôn.



Vừa định cầm ly trà đào lên uống, tôi lại thấy chị Lài đổi ly của chị cho tôi, chị nói:



- Ê ly của Huyền nhiều đào đổi cho chị đi.



Tôi cau mày bật cười, cái bà chị này, ham ăn ghê không!


- Chị muốn bằng chứng hả chị Thắm, được rồi, để tôi kêu Thu Cúc vô đối chứng với chị.



Út Nhàn đi ra ngoài một chút thì dắt theo Thu Cúc đi vào. Ba chồng tôi hỏi Thu Cúc:



- Thu Cúc, có phải chính con Thắm sai con làm không?



Thu Cúc run run, cô ấy gật đầu:



- Dạ ông...Mơ Ba sai con rắc bột lưu huỳnh lên quần áo của Mợ Tư. Mợ Ba còn kêu con tạo hiện trường giả vu oan cho Mợ Tư với chú Năm...



Tôi mặc dù đã biết sự thật nhưng khi nghe Thu Cúc nhận tội, nhất thời không kìm được bức xúc trong lòng tôi hỏi:



- Sao cô làm vậy, sao cô hứa với tôi là không hại tôi nữa vì sao cô vẫn làm?



Thu Cúc mặt đỏ bừng:



- Mợ...tôi xin lỗi Mợ...nhưng mà...lúc đó tôi không tin Mợ thiệt lòng với Cậu nên...nên....



Phong đứng gần tôi, anh lên tiếng hỏi:



- Cô nói cô bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của mọi người rồi cũng chính cô khiêng Huyền vào phòng của Đạt.... là một mình cô làm sao?



Nghe Phong hỏi, Thu Cúc gật đầu trả lời:



- Dạ Cậu.... em...em bị Mợ Ba xúi chứ em...em không muốn vậy đâu Cậu...



Chị Thắm đứng bên chạy đến tát cái "bốp" vào má Thu Cúc, chị ta hét:



- Tao sai mày làm chuyện đó khi nào, là chính miệng mày nói sẽ để cho con Huyền bị đá ra khỏi nhà tao mới đồng ý. Tao chưa từng kêu mày làm chuyện đó là tự mày chủ trương bây giờ còn đổ oan cho tao là sao?



Thu Cúc vừa khóc vừa quỳ xuống đất mà lạy chị Thắm, tôi đứng nhìn vừa thấy giận mà vừa thấy thương thương cho cô ấy.



- Mợ Ba...mợ sai con con mới dám làm chứ con đầu óc có được thông minh đâu mà tự nghĩ ra. Chính miệng mợ nói là cậu Năm gian díu với Mợ Tư cho nên con mới nhất thời tức giận mà làm chuyện xấu. Mợ biết con thương Cậu Tư nên Mợ cố tình nói xấu Mợ Tư với con...Mợ ơi... con làm sai con nhận Mợ đừng đánh con nữa...con xin Mợ... con xin Mợ mà Mợ Ba...



Chị Thắm không biết là vì tức hay vì thẹn mà vung tay tát "bốp" "bốp" vào mặt Thu Cúc, vừa tát chị vừa hét lên điên cuồng:



- Con ngậm máu phun người, tao chỉ sai mày một việc mà mày dám nói tao sai mày làm tùm lum việc. Con mất dậy này....mẹ mày.....mất dậy....



Tôi đứng một bên nhìn Thu Cúc bị đánh mà xót, không nhịn được tôi mới kéo tay Phong cho anh ra đỡ thay Thu Cúc.



Phong đi lại hắt tay chị Thắm ra, anh bực dọc quát:



- Có hay không thì con người chị cũng tội đầy đầu, không phải một chuyện này không đâu mà còn nhiều chuyện khác nữa. Chuyện sữa tắm...



Phong nói đến đó rồi ngưng, tôi thấy anh nhìn Út Nhàn... chắc anh không muốn thêm dầu vào lửa. Còn chị Thắm nghe anh nói, mặt chị đang hung hăng dần biến sắc xanh mét như tàu lá chuối. Tôi thầm đoán chắc chị không ngờ là tôi và Phong biết được sự thật chị làm.



Phong đỡ Thu Cúc đứng dậy, anh quay sang chị Thắm gằn từng tiếng:



- Chị liệu hồn chị đi.



Út Nhàn đứng gần với tôi, cô ấy nghe được Phong nói nửa vời liền quay sang tôi hỏi:



- Chị Tư....sữa tắm gì...anh Tư muốn nói cái gì vậy chị?



Tôi nhìn Út Nhàn, chuyện này dù sao cũng là chuyện đã qua rồi. Tôi nghĩ kết cục của chị Thắm bây giờ đã tệ lắm rồi nên không muốn kéo thêm thù hằn cho chị ta. Với lại nói cho Út Nhàn biết có khi cô ấy điên loạn lên lại làm chuyện không hay. Thôi thôi qua rồi thì để nó qua luôn, chị Thắm nghe anh Phong nói lấp lửng như vậy chắc đủ xanh mặt rồi.



Tôi nhìn nhìn Út Nhàn, trả lời cô ấy:



- À không có gì mà, chỉ là chuyện vặt thôi.



Út Nhàn nghe tôi nói mặc dù cô ấy không tin nhưng cũng không hỏi thêm. Thiệt sự tốt nhất Út Nhàn đừng nên biết, biết rồi chỉ thêm chất chứa thù hận mà thôi.



Giữa phòng, chị Thắm ngồi phịch xuống mà khóc... ba chồng tôi trên cao thoáng thở dài... Má Vũ cũng đau lòng không ngớt. Thiệt sự nếu như tôi làm ba làm mẹ mà nhìn con cái mình tranh chấp hãm hại lẫn nhau cũng không bao giờ thấy vui trong lòng được.



Ba chồng tôi rầu rĩ, ông lên tiếng giải quyết:



- Chuyện này.... ba không còn lời lẽ nào mà giúp con được nữa đâu Thắm....thôi thì chắc con không có duyên....Thu Cúc thân làm người giúp việc trong nhà mà bày mưu hại chủ đáng lý ông đưa mày ra công an nhưng nghĩ lại mày cũng là do nông nổi nên ông không truy cứu. Mà tha cho mày chứ không giữ mày lại nữa.. mày dọn đồ đi, lương ông trả thêm cho một tháng liệu mà sống cho tốt... Còn con Thắm...



Ba chồng tôi chưa kịp phán tội, tôi đã thấy chị Thắm đứng bật dậy.... Mặt chị xanh xao nhưng ánh nhìn rất đanh thép, chị nói:



- Ba...ba không đuổi con đi được đâu...con...con có bầu rồi!



Có bầu... chị Thắm có bầu rồi.....



Tôi với Phong há hốc mồm, trong nhà ai nấy đều bàng hoàng một nổi.... anh Ba Thành nghe tin chị Thắm có bầu, anh mím môi, gương mặt không vui cũng không buồn, ánh mắt nhìn chị Thắm vô cùng khác lạ.



Tôi nghe mà sốc kinh khủng, có bầu... bầu với ai...với anh Ba Thành hay với anh Hai Phương???