Vợ Cậu Tư

Chương 34 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Tôi kêu lên mấy tiếng xong liền nhào đến chỗ chú Đức, chú Đức thấy tôi ông như kiểu giật mình, vội vội vàng vàng ông đỡ lấy tôi:



- Vợ cậu Phong, cô đi đâu đây?



Tôi mếu máo run rẩy nói:



- Chú....cứu anh Phong...cứu anh ấy chú ơi...



Chú Đức nghe tôi nói thì cả kinh, ông gấp gáp hỏi han:



- Cô bình tĩnh, cô nói tôi nghe cậu Phong bị làm sao?



Tôi hít hít mấy hơi, cố gắng nói rõ ràng nhất có thể:



- Anh Phong...bị bỏ bùa bỏ ngải rồi chú...cứ 6 giờ là bị hành đau đớn quằn quại...mấy hôm nay còn ói ra máu đen nữa... chú...con gọi cho chú không được.. gọi không có được..Người ta kêu con đi tìm Thầy Hai Núi... con đi tìm... đi tìm chú ơi.



Chú Đức nghe tôi giải thích xong liền quay sang người bên cạnh, nói gấp:



- Thầy Hai, cô này là vợ của cậu mà tôi kể với Thầy. Giờ cậu ấy gặp nạn rồi, Thầy cùng tôi đi cứu cậu ấy rồi tìm cách giải yểm ở ao sen để không thì nguy lắm.



Thầy Hai nghe chú Đức nói, ông gật đầu từ tốn:



- Ừ, đi thôi thầy, tình hình cậu Phong e là sắp chuyển sang xấu rồi.



Nghe Thầy Hai nói mà lòng tôi chấn động, tôi vội vàng vừa mếu vừa hỏi:



- Thầy vậy cứu được không Thầy, cứu được chồng con không Thầy?



Thầy Hai nghe tôi hỏi, ông quay lại nhìn tôi, giọng ông từ tốn trầm ổn:



- Cứu kịp, người này chưa tới hạn không ch.ết được đâu.



Ôi Trời Phật ơi, nghe đến đây tôi mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nước mắt không biết chảy ra khi nào nữa, tôi cứ đứng cười một mình...Phong được cứu rồi... ba của con trai tôi được cứu rồi.



Gặp được Thầy Hai và chú Đức, tôi với mọi người đi xuống núi. Tôi leo lên xe ông chủ quán chở ngược xuống chân núi. Ui mẹ ơi, lúc lên thì sợ, lúc xuống còn sợ muốn ch.ết.



Tôi ngồi sau xe, hai tay ôm ông chủ quán cứng ngắt. Con dream cũ lao vù vù xuống núi, đường thì toàn đá với rễ cây. Tôi ngồi sau hết tưng lên rồi tưng xuống, sợ quá tôi hét:



- Chú...chú....nhanh quá chú...



Ông chủ quán nói lớn:



- Hả? Nhanh quá hả?



Tôi gật gật đầu, nói vào tai ông ấy:



- Dạ nhanh quá, con sợ té.



Ông chủ quán cười hề hề:



- Cô yên tâm, tôi chạy mấy chục năm rồi, hổng có sao đâu. Cô ngồi yên nha, tôi vô số chạy nhanh nhanh xuống dưới.



"Vù vù", ui ui, nhanh quá trời nhanh, tôi ngồi sau không dám mở mắt ra nhìn luôn chỉ biết núp sau lưng ông chủ quán mà trốn gió.



Xe đang lao xuống với tốc độ chóng mặt thì "kíttt" "kéttt", chiếc xe thắng gấp. Tôi ngồi sau vì thắng nhanh quá nên dồn hết về phía trước, cái bụng cũng ào theo, dồn cái ình vô lưng ông chủ quán. Đau...dưới bụng đau nhâm nhẩm nữa rồi.
Vô phòng cấp cứu, y tá trực ban hỏi han đủ thứ, lát sau lên bàn nằm thăm khám trong. May quá.. kết quả kiểm tra qua mấy lần thì tử cung tôi chưa mở phân nào nên tạm thời bé con vẫn an toàn. Khi nãy vừa vào y tá kiểm tra mở được 1 phân, lần nữa lại không có, đến lần thứ ba kiểm tra lại mới chính xác là chưa mở phân nào. Nhưng vì nghe tim thai thấy không ổn định cho nên bác sĩ cẩn thận để tôi nằm lại truyền dịch với đo tim thai cho chắc chắn.



Tôi một mình nằm trên giường bệnh không chồng không người thân đi theo, một mình đóng tiền phí một mình đi xét nghiệm máu, cũng một mình làm tất cả mọi việc. Mấy cô y tá thấy khoa sản vắng bệnh nhân lại thấy tôi có vẻ đau quá mà không có người thân đi theo nên thương tình thay tôi chạy lên chạy xuống đóng thêm tiền truyền dịch các thứ. Cảm giác nằm trên giường bệnh lạnh lẽo nhìn quạt trần chạy vù vù mà thấy thê lương. Ngó qua ngó lại thấy có hai ba sản phụ vào đẻ, người đi té lên té xuống, người vừa đi vừa ôm bụng mặt mày xanh xao thấy thương.



Đang yên tĩnh lại nghe quá trời tiếng rên la thấy tâm tình tôi cũng nhảy vọt theo. Ôi mẹ ơi, đi đẻ là vậy sao...đi đẻ la muốn banh bệnh viện, hét lớn nhất bệnh viện là có thiệt. Tôi ngẫm nghĩ không biết sau này tôi đi đẻ có thê thảm như vậy không biết nữa.



Vừa nằm chờ truyền dịch, vừa nghe tiếng rên la khóc lóc của mấy chị vào đẻ, vừa nôm nốp lo lắng về Phong. Nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn 4 giờ sáng rồi không biết Phong có sao không, có bị hành nữa không?!!



Gần 5 giờ sáng tôi đang lim dim muốn ngủ thì nghe có tiếng bước chân đi vô, tôi lại không để ý vì đây là bệnh viện mà, người ra người vô làm sao mà đếm hết được.



Ui chao, xoay người cũng thấy âm ỉ. Hôm qua leo núi quá xá nên hôm nay rim mình đây mà. Eo ôi mệt ghê luôn, mệt ghê luôn.



Tôi đặt tay lên bụng, vừa nhắm mắt vừa thủ thỉ với con:



- Con trai ngoan nha, truyền hết dịch là về với ba Phong nha con...



Đang lim dim lần nữa lại nghe tiếng bước chân đi nhanh về phía này kèm theo giọng nói ấm áp đầy quen thuộc:



- Huyền ơi.... em ơi....



Phong...là Phong....là tiếng của Phong...



Nghe tiếng của anh tôi vội vàng ngồi bật dậy, nhìn thấy anh lòng tôi tự dưng nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh đến tìm tôi được tức là anh không sao, anh không vấn đề gì nguy hiểm nữa hết. Phong vội ôm lấy tôi, giọng anh run rẩy, nói:



- Em có sao không, con có sao không em?



Tôi lắc lắc đầu, nước mắt tự dưng rơi bì bộp xuống đất, tôi khóc nói:



- Không có sao mà, anh...anh anh có sao không..



có bị hành nữa không anh?



Phong gương mặt xanh xao hốc hác, người cũng ốm xuống một vòng, anh khẽ nói:



- Không sao rồi... Thầy Đức... Thầy Hai cứu anh rồi... không sao rồi em..



Chưa bao giờ tôi thấy vui vẻ như hôm nay, Phong...anh được cứu rồi.... được cứu rồi....



.......



Từ bệnh viện về, tôi nghe Phong nói chú Đức với Thầy Hai về kịp lúc anh đang bị hành nên bắt tay vào làm phép giải ngải. Thầy Hai nói chỉ một chút nữa thôi là anh bị bắt vía, tôi nghe mà thấy run trong lòng. Bắt đủ vía là ch.ết chứ không còn đường nào sống nổi nữa hết.



Thầy Hai cho Phong đeo bùa hộ thân, cả tôi cũng được ông ấy cho một cái. Giải ngải này còn phải giải thêm mấy ngày nữa mới xong nhưng trước mắt tình hình của Phong coi như ổn định. Việc còn chờ nữa là giải quyết dứt điểm thứ ngải hại người này.



Tôi cũng không biết được là do phúc phần của tôi và Phong tốt hay hôm đó trên núi tôi gặp được rắn ông rắn bà mang điềm lành để mà mọi chuyện đều suôn sẻ tai qua nạn khỏi nữa. Nhưng dù là nguyên nhân nào thì tôi luôn ghi tạc trong lòng một câu mà ông chủ quán nước tốt bụng đã nói với tôi:



" Ở hiền thì lại gặp lành, người mà nhân đức Trời dành phước cho".



......



Một tuần sau lúc thầy Hai tuyên bố khẳng định ngải đã rút sạch sẽ khỏi người Phong thì có điện thoại của ba chồng tôi gọi cho Phong. Ông nói má chồng tôi bệnh liên miên mấy ngày, hôm nay thì hộc máu tươi, ông kêu vợ chồng tôi lên bệnh viện gấp để mà lo cho bà ta.



Nghe ba chồng tôi nói mà tôi thấy đáng sợ trong lòng.... báo ứng... báo ứng tới rồi...