Vợ Cậu Tư

Chương 33 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


6 giờ chiều.... bây giờ là 6 giờ chiều....



Phong trên tay tôi gục xuống, tôi ôm chầm lấy anh cố nâng anh lên, ôm lấy anh tôi khóc không ngừng:



- Anh ơi...tỉnh dậy anh ơi.... đừng mà anh ơi...



Kế bên má Vũ cũng cuống quít hết lên nhưng may là bà còn bình tĩnh hơn tôi, bà lớn tiếng:



- Đạt... phụ dì đưa Phong đi bệnh viện.... nhanh con...



Tôi gật gật đầu, vừa khóc vừa run cầm cập đi theo sau lưng Phong. Nhìn theo thân hình ốm gầy không có sức sống của anh mà lòng tôi đau nhói. Ra đến xe, má Vũ cho xe chạy đến bệnh viện tuyến thị xã, đến nơi Phong được Đạt với vài anh em trong công ty đưa lên ca băng, bác sĩ y tá nhanh chân nhanh tay đẩy anh vào cấp cứu.... cửa phòng cấp cứu đóng lại...



Tôi đứng trước cửa, ông lấy cái bụng tròn tròn của mình, tôi đau lòng quá, tôi sợ hãi quá. Tôi quen thấy anh luôn cười cười nói nói rồi... tôi quen rồi mà....



- Huyền, lại đây ngồi xuống đi con, đừng đứng mỏi chân.



Má Vũ đi đến gần tôi, bà kéo tay tôi đi lại hàng ghế ngồi chờ để cho tôi ngồi xuống, bà nắm tay tôi, an ủi:



- Không sao không có gì lo hết, thằng Phong phước lớn mạng lớn không có gì không có gì lo hết con. Yên tâm, yên tâm...



Má Vũ cầm tay tôi an ủi mà tôi cảm nhận được tay bà run rẩy không thôi. Tôi quay sang nhìn má, má cũng tầm 45-50 rồi, mặc dù má vẫn còn khá trẻ so với tuổi nhưng đâu đó đã loáng thoáng thấy dấu hiệu của tuổi già. Tôi biết má lo lắm nhưng má đang cố gắng thôi vì ngoài Phong đang bệnh ra thì vẫn còn tôi và đứa nhỏ trong bụng là một gánh nặng. Má...má sợ tôi buồn... tôi biết má sợ tôi lo lắng....



Hít một hơi thật sâu, giờ phút này tôi không thể ủ rũ khóc lóc đau khổ được. Bình thường có Phong còn có người cho tôi nhõng nhẽo, còn có người thay tôi gánh vác mọi chuyện, còn bây giờ anh bệnh rồi...anh cần tôi lo lắng quan tâm cho anh chứ không phải cần tôi ủ dột mày chao khóc lóc kể lể. Phải rồi, tôi phải sốc tinh thần lên mà lo cho Phong, anh bây giờ cần có tôi, anh cần có tôi ở bên cạnh.



Tôi gật gật đầu với má Vũ, cố nói thật rõ ràng:



- Dạ anh Phong không sao đâu, má yên tâm đi.



Đạt đang đứng phía bên kia cũng đi lại chỗ tôi, cậu ấy ngồi xuống, nhẹ giọng an ủi:



- Chị....đừng có lo quá, anh Tư ảnh không có sao đâu.



Tôi nhìn Đạt, trên mặt cậu ấy cũng đâu thiếu sự lo lắng....



- Ừ tôi biết mà, anh Phong chỉ là lao lực thôi không có gì đâu.



Vừa nói tôi vừa ngước lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 7 giờ rồi. Lại nhớ đến tất cả mọi chuyện đã qua, cứ tầm 6 giờ là Phong lại bị đau nhức mệt mỏi tinh thần hỗn loạn, tính từ hôm đầu tiên đến nay đã hơn 1 tuần rồi. Khi nãy tôi nghe loáng thoáng được má Vũ nói Phong bị bỏ ngải....tôi đến bây giờ cũng nghi là có thể Phong bị chơi bùa chơi ngải gì rồi. Nhưng mà trước khi chắc chắn tôi đợi xem kết quả từ phía bác sĩ. Chưa bao giờ tôi hy vọng Phong bị bệnh thật như bây giờ....Bệnh có thể bệnh nặng bệnh nhẹ... còn bị yếm bùa yếm ngải thì.... thôi thôi không muốn nghĩ đến, không muốn nghĩ đến nữa.



Cửa phòng cấp cứu được mở ra, Phong cũng được đẩy ra ngoài. Thấy anh tôi chạy nhanh đến, anh bây giờ đã ngủ rồi, trên tay đang truyền dịch. Nhìn mặt anh xanh xao hốc hác mà tôi lo quá, đến cả nằm ngủ mà chân mày anh vẫn nhíu lại không được giãn ra thoải mái. Tôi hít hít mấy hơi, cố kìm cho nước mắt không rơi xuống. Tôi ngước lên hỏi bác sĩ vừa cấp cứu cho anh:



- Bác sĩ, anh ấy sao rồi, có bị gì nặng không bác sĩ?



Vị bác sĩ lắc đầu:



- Không có gì nguy hiểm hết, cậu ấy chỉ bị suy nhược cơ thể thôi.



Tôi ngạc nhiên:



- Anh ấy ói ra máu mà bác sĩ?



Bác sĩ trầm giọng giải thích:



- Vấn đề này có thể là do dồn nén tức giận trong người, qua kiểm tra cậu Phong đây cơ thể không có gì đáng lo ngại chỉ có điều huyết áp cao cộng với suy nhược cơ thể. Người nhà nên cho cậu ấy nhập viện đêm nay để chúng tôi theo dõi thêm, mai có thể xuất viện sớm.



Tôi định hỏi thêm nhưng má Vũ lại nắm tay ngăn tôi lại, bà nói với bác sĩ:



- Bây giờ xin về được không bác sĩ, nếu không có gì đáng ngại thì về nhà sẽ thoải mái hơn.



- Được. Sau khi truyền xong chai nước biển này thì có thể xuất viện. Người nhà nhớ lưu ý theo dõi cậu ấy, có gì nên đưa đến bệnh viện nhanh nhất.



Má Vũ gật gật đầu:



- Tôi biết rồi bác sĩ, tôi sẽ cẩn thận quan sát con tôi.



Bác sĩ đẩy Phong vào khu hồi sức cấp cứu, tôi và má Vũ ngồi canh chừng Phong, còn Đạt thì đi đóng tiền viện phí làm giấy tờ xuất viện.



Trên giường bệnh Phong mặt mày xanh xao, chân mày nhíu nhíu trông không được thoải mái chút nào. Tôi càng nhìn càng thấy lo nên quay sang hỏi má Vũ:



- Má ơi, sao không để anh ấy nhập viện theo dõi, bây giờ đem về nhà lỡ có chuyện gì sao má?



Má Vũ lắc đầu:



- Không để nằm viện được đâu Huyền, thằng Phong má nghi là trúng ngải rồi. Ói ra máu mà không tra ra bệnh thì không bình thường đâu. Nghe theo má, má không bao giờ hại thằng Phong.



Tôi gật đầu, thiệt ra tôi cũng chắc chắn rồi nhưng mà bản thân vẫn có chút không muốn tin. Lúc nghe bác sĩ nói anh ấy không sao tôi mừng trong lòng lắm nhưng nghĩ mà coi máu ói ra một màu đen kịt lại tanh hôi nữa. Nói không trúng tà ma là không ai tin, ở xứ này mấy chuyện bùa ngải là không phải không có, ngược lại còn phổ biến nữa là đằng khác.



- Má...bây giờ làm sao...nếu thiệt vậy thì làm sao má?



Má Vũ nhìn nhìn Phong, ánh mắt bà lạnh lùng uy nghiêm hơn bao giờ hết:



- Má nhờ thầy rồi, đưa thằng Phong về rồi tính.



.......



Tôi với má Vũ đợi đến khi Phong tỉnh thì làm giấy tờ cho anh xuất viện. Trên đường về Đạt luôn miệng hỏi, giấu không được tôi với má Vũ đành nói xạo là cho Phong về nhà ở thị xã đặng cho gần bệnh viện có gì chạy qua còn kịp.



- Chú Năm về đừng nói với ở nhà là anh Phong bị bệnh như vậy nha, kể cả là Út Nhàn luôn.



Đạt cau mày, cậu ấy hỏi:



- Sao vậy, sao phải giấu hả chị?



- Mắc công mọi người lo lắng, ba với má lớn tuổi rồi, ba má biết anh Phong bệnh vậy là lo dữ lắm. Chú nghe tôi đi, trong nhà mình toàn bà bầu thôi mà anh Phong cũng không đến nỗi nào không cần để mọi người biết đâu.


- Tìm ai, cô nói tôi nghe thử coi tôi biết không, tôi chỉ cho chứ bụng bầu bự vầy đi đêm nguy hiểm quá.



Tôi lau nước mắt lần nữa, thút thít nói:



- Con đi tìm thầy Hai Núi cứu chồng con...



Tôi vừa nói xong thì nghe bên ngoài có tiếng đàn ông:



- Bà ơi.... làm 3 ly cà phê đen tôi đem lên núi.



Chắc là chồng bà chủ quán, nghe tiếng chồng bà chủ liền đứng dậy, í ới:



- Ơi ơi tôi nghe rồi... làm liền ha?



- Ừ làm lẹ tôi đem lên cho người ta, gấp lắm.



- Từ từ chứ ông.



Tôi thoáng nhìn qua người chồng, ông ấy chắc tầm tuổi ba chồng tôi, người nhỏ nhắn chất phác lắm. Thấy tôi đang ngồi, ông ấy nhìn nhìn gật đầu cười chào hỏi.



Bà chủ quan và vừa cho cà phê vào ly vừa nói:



- Cô tìm Thầy Hai hả, ổng đi đi về về, tôi dân ở đây chứ 1 năm không gặp được ổng lần nào. Mà nhà cô ai bị gì mà để cô đêm hôm ôm bụng bầu đi tìm một thân một mình vậy?



Tôi nghe chủ quán hỏi, tôi nói:



- Chồng con bị trúng ngải cô ơi.



- Mèn đét, nặng không?



Tôi rầu rĩ:



- Con không biết nữa cô, Thầy chỗ con cho địa chỉ kêu con đi tìm. Con bên tỉnh A qua đây từ 5,6 giờ sáng mà tìm không được....



Bà chủ quán cũng buồn theo:



- Ờ xui quá....



- Cô tìm Thầy Hai hả?



Chồng của bà chủ ngồi hút thuốc nãy giờ, giờ mới lên tiếng. Tôi nghe ông ấy hỏi vội vàng trả lời:



- Dạ...con đi tìm Thầy Hai...



Ông chủ quán gật đầu, ông hỏi:



- Lăn trứng hay nhai đậu chưa, bị sao?



- Dạ lăn trứng màu đen chú, hôm qua hôm nay cứ 6 giờ là ói ra máu đen...con đang có bầu sắp sinh rồi... con sợ chồng con...qua không đặng chú ơi....



Ông chủ quán ngồi trầm ngâm một lát, lát sau ổng đứng dậy, tay dụi điếu thuốc vào tàn thuốc, ông nói:



- Giờ tôi đem cà phê lên cho Thầy.... tôi nói giúp cho cô một tiếng...



Tôi nghe ông chủ nói mà mừng như vớ được vàng, tôi vội vàng đứng dậy đi lại chỗ ông chủ. Vì đứng dậy nhanh quá nên xém chút vấp ghế mà té, may mà ông chủ quán đỡ kịp.



- Ý cô cẩn thận cô ơi, đang có bầu mà.



Tôi mừng đến mức rơi nước mắt....tôi nắm lấy tay ông chủ quán vừa nói vừa khóc:



- Chú giúp con nha chú...giúp con..chồng con qua khỏi con quay lại con tạ ơn chú liền...



Ông chủ quán xua xua tay:



- Ơn nghĩa gì cô ơi, thấy cô có bầu mà đi cứu chồng tôi nhớ bà nhà tôi còn trẻ nên giúp mà... cô đợi tôi...tôi đem cà phê lên núi rồi tôi xuống.



- Chú...hay chú chở con lên luôn được không?



Ông chủ quán chưng hửng:



- Trời đất đường lên đó sốc dằn dữ lắm, cô đang có bầu ngồi sao được mà ngồi.



Tôi vẫn cố chấp:



- Không sao đâu...con ngồi được... chú chú chở con lên cho con gặp Thầy Hai đi....chú giúp con đi chú...



Thấy tôi năn nỉ quá, ông chủ quán mới gật đầu đồng ý. Trên chiếc dream đã cũ, tôi ngồi sau ôm chặt eo ông chủ quán, chiếc xe dream lao lên núi rất nhanh. Hai bên đường toàn là cây, ở giữa là đường mòn của dân địa phương đi, đường thì xấu với sốc kinh khủng. Tôi ngồi sau ôm thiệt chặt ông chủ quán, miệng tụng "nam mô nam mô" liên tục. Xe chạy e e hết sức tầm 10 phút là dừng lại, trên đây không có đèn đường không có nhà chỉ có cái lều dựng ngang núi với ngọn đèn chỉ đỏ cháy le lói. Tôi xuống xe, bụng nhâm nhẩm đau, tôi mới đi đến chỗ sáng xoa xoa bụng của mình, vừa xoa vừa thủ thỉ:



- Ráng nha con...ráng đặng cứu ba nha con...



Ông chủ quán thấy tôi đứng trong góc, liền ra hỏi:



- Cô có sao không, khỏe không cô?



Tôi gật gật đầu, hít một hơi trả lời ông ấy:



- Dạ khỏe chú, Thầy Hai đâu hả chú?



Trong lều tôi nghe tiếng bước chân của hai người... chắc mẩm là Thầy Hai tôi liền quay lại. Người đi trước là một ông lão râu trắng mặc bộ đồ màu nâu đã phai màu gương mặt trông hiền từ phúc hậu lắm, còn người đi sau....chú Đức... là chú Đức...



Tôi thấy chú Đức liền chạy ào đến quên luôn sỏi đá dưới chân mình:



- Chú ơi... chú Đức ơi...cứu... cứu... anh Phong.