Vợ Cậu Tư

Chương 37 :

Ngày đăng: 08:47 19/04/20


Chị Thắm lên bệnh viện tầm được 3 tiếng thì có điện thoại gọi về, Út Nhàn nói chị Thắm mất con rồi. Lúc nghe tin tôi gần như bần thần muốn điếng người. Tôi cũng không hiểu là do tôi có bầu nên nhạy cảm hơn bình thường hay là do lý do nào mà cảm xúc tôi lại đẩy lên cao như thế này, chỉ thiếu điều tôi ôm mặt khóc huhu nữa thôi. Tôi xót xa cho chị Thắm, thương cho đứa nhỏ của chị. Có thể chị Thắm ác nhưng chị khao khát có một đứa con là sự thật. Những cố gắng của chị tôi nhìn có thể biết được vì tôi cũng đang có bầu giống như chị.



Ngồi trong phòng suy nghĩ lung tung đến mãi khi Phong về tôi mới giật mình thôi không nghĩ nữa. Thấy anh tôi đi nhanh lại hỏi:



- Anh chị Thắm thế nào rồi?



Phong lắc lắc đầu:



- Không cứu được con còn chị Thắm ổn định rồi đang chuyển ra phòng hồi sức.



Tôi không biết nên nói cái gì nữa chỉ còn biết thở dài thườn thượt, lắm lúc tôi thấy cuộc sống này mệt mỏi quá mức chịu đựng của tôi luôn rồi.



Thấy tôi rầu rĩ, Phong mới an ủi:



- Thôi qua rồi, anh biết em đang lo chuyện gì...cố gắng vì anh vì con, nhất định anh sẽ đưa em và con đến nơi khác sống. Cuộc sống đầy rẫy tội ác này....thiệt sự cũng đủ làm anh mệt mỏi rồi.



Nghe anh nói, tôi khẽ quay sang nhìn, qua chuyện của chị Thắm tự dưng tôi lại thấy sợ. Không phải lúc nào tôi cũng tốt số mà may mắn tai qua nạn khỏi, ở cái nhà này ngoài Phong và dì Vũ ra thì ai nấy cũng khiến tôi sợ hãi và đề phòng. Đặc biệt là má chồng tôi và Út Nhàn....càng ngày tôi càng thấy Út Nhàn không phải là con người đơn giản như bề ngoài của cô ấy.



Ngồi xuống, tôi rót cho Phong ly nước rồi hỏi:



- Mấy con mèo...hồi nãy anh thấy mấy con mèo không?



Nghe tôi hỏi Phong nhíu may mày gật đầu:



- Thấy, mấy con mẹo hay tụ tập nhà mình. Có gì sao em?



Tôi gật đầu cái thiệt mạnh, trả lời:



- Em nghi ngờ Út Nhàn, chị Thắm đáng lẽ rất khỏe, hồi trưa này đi ra ngoài hái mấy trái cóc, tự dưng có con mèo nhảy lên mới thành ra chuyện. Mà mấy con mèo này lúc trước nhà mình làm gì có, mới tụ tập hơn tháng này thôi....à hình như là trước khi anh trúng ngải luôn đó.



- Ý em nói là do mèo?



Tôi gật đầu tắp lự:



- Em nghĩ như vậy, mà nguyên nhân hình như là do cái mùi thơm trên người chị Thắm. Giống như chính cái mùi thơm đó quyến rũ đám mèo thì phải đó anh, là mùi nước xả quần áo riêng của chị Thắm.



Phong trầm ngâm suy nghĩ:



- Mùi thơm....ừ anh có ngửi được lúc đưa chị Thắm lên xe nhưng mà anh nghĩ là mùi nước xả quần áo. Khoan nếu đúng như em nói thì ở dưới nhà vẫn còn nước xả này đúng không?



Tôi gật gật:



- Hình như còn, là bé Li nó nói với em em mới biết là mùi nước xả quần áo của chị Thắm chứ em không nghĩ ra liền được đâu.



Phong gật đầu, anh nắm liền tay tôi dắt xuống dưới nhà, anh nói khẽ:



- Không cần đoán nữa theo anh xuống nhà thí nghiệm một chút là rõ như ban ngày liền.



Tôi đi theo Phong xuống nhà, dưới bếp bé Li đang lúi húi dọn dẹp bếp núc. Thấy tôi với Phong đi xuống, con bé mới nhanh miệng hỏi:



- Cậu Mợ...Mợ Ba sao rồi?



Tôi nhìn con bé khẽ lắc đầu, bé Li cũng sụ mặt buồn bã. Trong nhà này tội nghiệp nhất là mấy đứa con nít...



Phong nhìn quanh, anh hỏi:



- Li, nước xả quần áo của Mợ Ba còn không?



Bé Li có phần không hiểu, con bé trả lời:



- Nước xả quần áo hả Cậu? Dạ hình như còn, con để trong tủ nè Cậu, bộ có chuyện gì hả Cậu?



Phong đút tay vào túi quần, giọng anh nhàn nhạt:




Đạt gật đầu:



- Chị giữ sức khỏe gần sinh rồi để bệnh không được đâu. Có gì thì kêu tôi một tiếng, tôi chạy qua ngay.



Tôi cười nhạt:



- Thôi phiền tới chú, dạo này anh Phong toàn ở nhà thôi nên chắc không có gì đâu. Tôi với chú có tích rồi lỡ gặp nhau riêng mà bị Út Nhàn thấy thì không có hay.



Đạt nghe tôi nhắc đến Út Nhàn, mặt cậu ấy trầm đi hẳn, nụ cười cũng héo quắc:



- Tôi...tôi...



- Tôi sao, chú có chuyện gì hả?



Đạt im một hồi, lát lâu sau cậu ấy mới nhìn tôi rồi nói:



- Tôi với Út Nhàn chắc... chắc không bền đâu.



Không bền...không bền là sao???



- Chú nói vậy là sao chú Năm?



Đạt cười nhạt:



- Có gì đâu, tôi đáng lý không nên lấy cô ấy, giữa một Út Nhàn hay lẽo đẽo theo tôi và một Út Nhàn là vợ tôi...khác xa nhau quá. Có lẽ từ đầu là tôi sai khi vội vàng lấy hôn nhân ra đánh cược.



Nghe Đạt nói mà tôi thoáng ngây dại trong lòng, tôi biết cậu ấy và Út Nhàn không được hạnh phúc nhưng mà để cậu ấy phải nói ra thì đã phải đến mức độ nào rồi. Vốn dĩ trong cuộc hôn nhân của Đạt và Út Nhàn từ đầu đã là gượng ép về mọi mặt, một người theo một người thì lấy đâu ra hạnh phúc thực sự chứ.



Thấy mắt mày tôi buồn so, Đạt cười cười:



- Tôi nói cho chị biết để chị hiểu tình hình hiện tại một chút thôi chứ tôi không có ý để chị buồn đâu. Nếu tôi biết nói ra làm chị buồn thì tôi đã không nói rồi.



Tôi ngồi thẳng dậy, ủ rũ nói:



- Xin lỗi cậu... tất cả là do tôi...



- Có gì mà chị phải xin lỗi tôi, đáng lý tôi mới là người nên xin lỗi chị. Nếu không phải tôi cưới Út Nhàn về đây thì đã không gây ra nhiều chuyện phức tạp đến như vậy. Đến cả tôi cũng không tin được cô ấy nữa là... Có lẽ chia tay là giải pháp tốt nhất cho tôi và cô ấy hiện tại. Cô ấy còn trẻ không nên chôn vùi thanh xuân của mình vào một người nặng tình như tôi. Mà đáng lẽ tôi cũng không nên cưới ai khác vì cái hình bóng của chị nó sâu quá.... tôi xóa đi không được.



Đạt vừa nói vừa cười trông thê lương vô cùng, có lẽ cậu ấy không biết hiện tại bản thân mình có bao nhiêu là thống khổ. Tôi không cách nào kìm lại cảm xúc thương xót với Đạt. Có thể tôi không là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sai lầm của Đạt nhưng chắc chắn tôi là nguyên nhân gián tiếp không thể cãi đi đâu được. Đạt không sai với tôi nhưng cậu ấy sai với Út Nhàn và sai với chính bản thân mình.



Đạt hướng mắt về phía tôi, cậu ấy chậm từ từ nói:



- Đôi khi không phải vì chị mà vì tôi cố chấp, cũng vì quá cố chấp nên tôi mới quên không được. Nếu mà có kiếp sau tôi muốn là người có duyên và có cả nợ với chị, chứ chỉ có duyên thôi thì.... khổ sở dữ lắm.



Đạt nói xong cũng quay lưng đi mất...tôi nghe mà quặn thắt cõi lòng...



Đạt tìm đúng người mình cần tìm nhưng tiếc là lại đi sai thời điểm.



Tôi thở dài....thôi thì duyên số cả rồi...



Tối hôm ấy sau một tuần cho chuột ăn cơm thí nghiệm thì con chuột cái có dấu hiệu "bệnh" rồi. Tôi đang ngồi gặm cái đùi gà Phong mua vừa chậc lưỡi khâm phục. Công nhận gừng càng già càng cay, chị Thắm chơi chiêu ăn dần ăn mòn thiệt đáng nể.



Phong gương mặt hào hứng, anh cười nói:



- Mai em cho hạ màn đi, chứ ngày nào anh cũng lén lút đem cơm riêng cho em thiệt là đau đầu.



Tôi cười hề hề gật đầu tắp lự, cũng đến lúc hạ màn rồi tránh để cho đêm dài lắm mộng.



.....



Cũng tối hôm đó Phong nhận được tin bên phía cảnh sát điều tra vụ bà thầy, bên hông nhà hoang trong bụi cỏ tìm được một chiếc bông tai hoa mai năm cánh.....công an đang đem về tiến hành điều tra. Điều đáng để nói ở đây là chiếc hoa tai kia không khác gì chiếc hoa tai mà Thu Cúc đã đưa cho tôi. Giống đến ghê sợ....