Vợ Cậu Tư

Chương 4 :

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Phong kéo tôi lên đến phòng, anh ta giận dữ đóng sầm cửa lại, lại đùng đùng lôi hết đồ đạc trong phòng ra đập phá. Tôi sợ quá níu mình vào sát vách tường. Thấy tôi, anh ta cười nhạt, nói nhỏ vào tai tôi:



- Giả vờ khóc, khóc lớn lên, nhanh đi.



- Giả vờ.... giả vờ gì....



Phong bực dọc nói lại:



- Giá vờ khóc, cứ giả như tôi đang đánh cô, còn nếu không giả được thì đưa mặt đây tôi đánh thiệt cho mà khóc.



Ôi mẹ ơi tên này điên rồi, mặc dù tôi không hiểu anh ta muốn làm gì nhưng mà thay vì bị đánh thật thì giả vờ bị đánh sẽ tốt hơn. Tôi hít vài cái bắt đầu khóc lóc thê lương, còn Phong thì mạnh tay đập đồ tứ lung tung trong phòng.



"Bốp", "Choảng", "Ầm đùng"...



- Huhu...đừng đánh nữa....huhu...huhu....



Tôi với Phong cứ giả như đang đánh nhau như thế đến khi có người lên gõ cửa, Phong mới dừng tay, còn tôi vì nhập tâm quá nên vẫn còn rưng rức thút thít.



Là tiếng má chồng tôi, bà than dài:



- Phong dừng tay đi, con đánh con nhỏ lỡ có chuyện gì thì sao?



Phong hung hăng trả lời vọng ra:



- Mẹ không thấy cô ta láo với chị dâu với mẹ sao, mới về làm dâu đã muốn làm loạn nhà, không đánh mốt còn láo với mẹ nữa.



- Ờ thì nó chắc nghe nhầm, chị Thắm cũng có nói do con Lài đâu. Mày đừng có nóng tính, tao biết mày nóng tính vậy thì không lấy vợ sớm cho mày làm gì. Cái thằng, xuống ăn sáng đi, chị Thắm lo hết rồi.



Phong gom mớ quần áo anh vừa lôi trong tủ ra phủ hết lên người tôi, lại còn xoa xoa tóc tôi cho rối mù lên. Xong rồi anh mới ra mở cửa, lúc đi còn không quên kêu tôi khốc tiếp.



- Đi thôi mẹ, xuống ăn sáng, mới mở mắt ra đã điên người. Hôm nay cho tiền con đi chơi đi, vợ con kiểu này chán quá.



Má chồng tôi ngó ngó vào trong, bà cũng không hỏi thăm tôi câu nào, chắc ngó xem tôi có ch.ết chưa ấy mà.



- Ừ con đừng có đánh vợ nữa, để đến tai người ta bên đó không tốt đâu. Đánh thì đánh nhẹ thôi...



Phong lại to tiếng:



- Con sợ ông bà già đó chắc, gả qua đây rồi thì phải chịu, mà làm như gả con không đòi của hay sao mà có quyền nói. Đây đòi mấy tỉ, mấy tỉ coi như nhà mình mua cô ta rồi, đánh đập gì cũng kệ. Mẹ lo chi mấy chuyện không đâu.



Tôi ngạc nhiên thật sự với mấy lời mà Phong vừa nói, tôi cứ tưởng bên bà chủ Phước Sang không đòi của hồi môn cho con chứ... ai dè...



Mẹ nó... tôi bị lừa rồi sao???



Trong lúc tôi còn ngu ngu vì bị lừa thì mẹ con tên Phong đã kéo nhau đi xuống đến nhà dưới. Tôi có chút tò mò xem phản ứng của mấy người nhà dưới như thế nào khi thấy tôi bị đánh nên len lén đi theo sau, núp vào góc khuất cầu thang gần bàn ăn mặc nghe ngóng.



- Chú Tư, em đánh em dâu vậy còn gì con gái người ta. Vợ mình mà đánh vậy người ta nhìn vào đánh giá gia đình mình.



- Anh Ba không cần lo, con đó láo bị đánh là đúng. Chị dâu ở đây đó giờ có bậy bạ gì đâu, con Lài mới về bữa đầu là làm biếng rồi nói xạo. Em đánh cho nó biết không phải ai cũng như gia đình bên đó của nó, xạo sự quen thói.
- Cô ơi tôi đi làm, bớt nói linh tinh đi. Quên lát xuống xin lỗi mẹ, cô nhớ đó.



Tôi gật đầu chu môi kiểu rất nhập tâm. Thấy Phong cứ đứng nhìn tôi một lát mới đi xuống. Haizz bù lại một chút thiệt thòi ngày hôm nay, chồng tôi cũng tương đối tốt. Tốt phần nào thôi chứ cái tát khi sáng tôi nhất định tìm cách trả thù.



__________...._________



Ăn cơm no nên, tôi xách cái gà mên đem xuống dưới, khi nãy Phong nói má chồng đang bực vì tôi không xuống nấu cơm, chắc lại do Thắm lào luyên thuyên gì nữa rồi. Chiều nay mà không mò xuống chắc mai bà ấy trả tôi về nơi sản xuất thiệt quá.



Đưa gà mên cho Cúc cũng là người làm trong nhà, tôi rón rén đi đến phòng má chồng, gõ cửa:



- Má, là con, Lài nè má.



- Ừ vào đi.



Tôi vặn chốt cửa đi vào liền thấy má chồng đang ngồi thêu tranh chữ thập. Thấy tôi vào, bà ngước mắt nhìn, tay tháo kính đang đeo xuống, hỏi:



- Gì vậy Lài?



Tôi kéo ghế ngồi xuống, nói nhỏ:



- Má đang lắm gì vậy má?



Bà nhìn tôi, cười bảo:



- Buồn quá má kêu con Giàu mua về thêu cho đỡ buồn ấy mà. Sao, có chuyện gì?



Tôi gãi gãi đầu, có chút khó khăn khi nói:



- Con...con... cho con xin lỗi má, khi sáng do con vụng về quá. Hồi trưa chị Thắm nói con mệt thôi không cần nấu cơm, mà con cũng.... đau...nên con không có xuống. Má... con xin lỗi. Con khônh có cố ý... tại con...



Thấy tôi ăn nói trúc trắc quá, má chồng tôi mới cắt ngang:



- Thôi thôi được rồi. Má không có giận con nên con không cần xin lỗi làm gì. Má trước cũng làm dâu má không có khó khăn với dâu con gì hết. Nhưng mà về đây rồi thì phải chịu khó lo lắng quán xuyến nhà cửa. Cái nhà này sau cũng của tụi con không chứ ai. Cũng không có được ỷ y có chị Thắm mà trễ nải tỵ nạnh chị, con phải biết đây biết đó sau này còn chỉ lại cho em dâu nữa. Con dâu tao thương đều, coi như con gái trong nhà, tụi con cũng phải hiểu. Thương thân già này mà hòa thuận nghe không?



Tôi gật gật đầu, cảm thấy lời má nói rất chân thật. Riêng cái câu coi dâu như con gái trong nhà nghe sai sai ra thì còn lại má dạy khá đúng.



- Dạ. Con nghe rồi má, sau này cái gì con thiếu xót má chỉ cho con. Con còn nhỏ dại, lúc ở nhà ba mẹ cũng thương nên không có biết công chuyện trong nhà. Má có gì má chỉ con đừng buồn con nha má.



Má chồng tôi tương đối hài lòng, bà cười hiền:



- Ừ má nghe rồi, mày làm như má hồ đồ giống mấy bà trong phim vậy. Thôi được rồi, ra ngoài nấu cơm đi, chiều xuống rồi.



Tôi gật đầu tắp lự, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. May quá, má chồng tôi dễ tính chứ như mấy bà đanh đá chắc tôi tan xác rồi. May may thiệt.



Đóng cửa đi nhanh ra ngoài, tôi không biết là khi nãy có người len lén nghe hết tất cả không xót một chữ nào.....



⭐Lời tác giả: Anh Phong của bà Lài vô tội chị em nhaaa, hôm nay vẫn tương tác trên 2k nhé mọi người. Mọi người đi qua cho em xin vài cái share rộng rãi đi, em sau mà có in sách thì nhất định sẽ tặng cho người share nhiều nhất một quyển. Hứa