Vợ Cậu Tư

Chương 5 :

Ngày đăng: 08:46 19/04/20


Sau khi từ phòng má chồng ra, tôi tung tăng đi xuống bếp. Sau bếp mọi người đang nhặt rau nói chuyện cũng vui vẻ.



Thấy tôi đi xuống, mấy người làm chào một tiếng "Mợ Tư". Tôi cũng gật đầu vui vẻ không có gì là ra vẻ bà chủ với người làm.



Nhà chồng tôi to lắm, là kiểu biệt thự sân vườn rất rộng. Gì chứ ở quê đất đai nhiều, mà nhà chồng tôi thuộc dạng giàu nức vách nên nhà cửa sân vườn rộng là quá bình thường. Đứng trên cửa sổ phòng nhìn xuống xung quanh ít nhà mà có nhà thì nhỏ nhỏ kiểu nhà cấp 4 cấp 5 chứ như nhà chồng tôi là không có cái thứ 2 ở vùng này. Cũng vì rộng với to nên người làm trong nhà cũng đông. Tính sơ sơ trong nhà 3 người: vú Huệ, bé Li với Thu Cúc. Còn bên ngoài có anh Tùng lái xe với bác Thọ làm vườn, quên nữa còn cu Dừa lo chuyện đồng áng. Tính ra 5,6 người chứ không có ít. Giàu khiếp!



Tôi đi ra sàn nước, kéo cái ghế ngồi xuống phụ mọi người nhặt rau. Thấy tôi ngồi xuống, vú Huệ kêu lên:



- Mợ, mợ lên nhà đi. Lát xong xuôi mợ ngó chừng nấu ăn là được rồi, không cần mợ xuống làm mấy cái này đâu. Bà lớn thấy tụi tôi bị chửi ch.ết.



Tôi xua tay, cười bảo với vú Huệ:



- Con mới trong phòng má ra mà, để con giúp mọi người cho mau xong. Ở nhà cũng chán có cái gì làm đâu, mọi người để con phụ.



Thấy tôi kiên quyết quá nên không ai nỡ từ chối, mà với tôi mấy cái việc vặt nấu ăn là bình thường, chỉ là tôi chưa quen trong nhà nên không được nhanh nhẹn thôi. Nhặt rau rửa thịt cá xong, tôi xoắn tay áo, nói với Thu Cúc.



- Chị Cúc để em nấu cho, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một hôm đi.



Thu Cúc chừng ngang tuổi tôi, thấy tôi đòi nấu ăn chị ấy ngăn lia lịa.



- Thôi mợ, mợ phụ nhiêu đó đủ rồi. Để tôi làm, chứ mợ không quen bị phỏng bà chửi tôi.



- Có gì đâu, mấy cái nấu ăn này em làm được, chị không cần lo. Hôm nay để em trổ tài một bữa, mấy bữa sau em nhường lại vị trí cho mình mà.



Tôi lại quay sang vú Huệ đang hầm canh, cười nói:



- Vú, vú thấy con nói đúng không?



Vú Huệ vừa nêm nồi canh gà thơm phức, vừa cười nói:



- Ừ mợ nấu cho quen, trước mợ Ba cũng hay nấu lắm.



Tôi gật đầu, đắc ý nói với Thu Cúc:



- Chị thấy chưa, để em làm đầu bếp một bữa nha.



Thu Cúc chắc hết cách với tôi, chị ấy đành buông xuôi để tôi muốn làm gì thì làm. Chừng 30 phút sau tôi làm xong một mâm cơm đầy ắp thơm phức. Bé Li, Thu Cúc với vú Huệ cứ trố mắt nhìn tôi, chắc không ai tin tôi nấu khá ngon được như thế này.



- Trời mợ Tư nấu ngon quá, trang trí cái này đẹp ghê luôn.



Bé Li phấn khích, còn Thu Cúc lại mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi chằm chằm, lát sau chị ấy mới hỏi:



- Cái cá này, mợ thêm gia vị gì mà thơm quá mợ?



Tôi nháy mắt, cười bí hiểm:



- Bí mật, nhưng mà dễ lắm, bữa nào em chỉ cho. Mà em nấu vậy còn thua chị, hồi trưa ăn gà kho chị nấu ngon hết xảy con bà bảy luôn.



Nghe tôi khen, Thu Cúc cười cười nhưng có vẻ gượng gạo. Đằng sau lại nghe tiếng chị Hai vừa cười nói:



- Lài em nấu hả Lài, thơm quá ta.



Tôi quay lại, cười vui vẻ:



- Dạ chị Hai, chị Hai ăn cơm luôn, tới giờ cơm rồi.



- Ừ thì giờ này qua là ăn chực còn gì nữa, ờ mà Lài ra chị nói.



Chị Hai vừa kéo tay tôi vừa thì thầm to nhỏ:




Phong thấy tôi mặt mày xanh tím, anh kéo tôi ra sau cười hì hì với vú:



- Không có gì đâu vú, vú vô ngủ đi, tối con đưa Lài đi hóng mát mà.



- Hóng mát mà sao mợ la hét om sòm vậy cậu Phong?



Phong quay lại nhìn tôi, anh nháy nháy mắt ra hiệu bảo tôi trả lời. Tôi hít một hơi hoàn hồn, lấp bấp nói với vú:



- Dạ...anh Phong nói đúng á vú. Tụi con ra đi dạo tự dưng có con...con... rắn bò qua con sợ quá...



Vú Huệ thấy tôi trả lời bà dường như yên tâm, vuốt vuốt ngực, bà cười:



- Hết hồn, tôi cứ tưởng có chuyện gì chứ.



Nói hết câu bà lại quay sang bé Li mình mảy ướt nhẹp, trên đầu lại dính lá cây khô. Bà vú mặt nhăn nhó khó chịu hỏi:



- Li mày đi đâu mà mình mảy đầu cổ dơ hèm vậy nè?



Bé Li cười hì hì:



- Con đi bắt cóc trong vườn nè, nghe mợ hét con chạy ra, chạy nhanh quá té cù nên thành ra vầy hihi.



Vú Huệ cũng không cằn nhằn, bà liếc mắt sang bé Li rồi quay sang vợ chồng tôi, nói nhỏ:



- Thôi khuya rồi, cậu mợ lên nghỉ đi. Tôi vào trong ngủ trước, sáng mai còn theo bà đi công chuyện nữa.



Phong lên tiếng:



- Ừ vú đi ngủ đi, vợ chồng con cũng lên ngủ.



Vú Huệ gật đầu sau đó cũng đi vào nhà, bé Li thì nhìn tôi cười hề hề:



- Cậu mợ con đi lên tắm, dơ quá.



Tôi xua tay:



- Đi đi... tắm rồi ngủ sớm đi coi chừng bệnh.



Bé Li vâng dạ mấy tiếng cũng bỏ chạy tuốt vô trong, ngoài vườn chỉ còn lại tôi với Phong. Tôi vuốt vuốt ngực, quay sang anh hỏi nhỏ:



- Anh làm gì nửa đêm nửa hôm ra đây rồi leo vô lùm cây làm gì ở trong đó vậy?



Phong huýt sáo mấy tiếng, nhàn nhạt trả lời:



- Cô hỏi làm gì, tôi có công chuyện.



- Công chuyện gì mà ở trong lùm cây, anh nói tôi nghe coi. Có cần tôi giúp gì không dù sao tụi mình cũng là vợ chồng mà.



Phong kéo tay tôi lên trước rồi buông ra, anh từ chối:



- Không cần, tôi tự làm được. Tôi không có tin tưởng cô, cô đáng nghi lắm.



- Gì? Tôi có gì đáng nghi, anh nghi ngờ tôi chỗ nào. Tôi đáng tin lắm đấy.



Phong không trả lời, anh chỉ cười cười lắc đầu rồi đi lên phòng. Cả đêm tôi ngủ không được vì câu nói của anh. Tôi làm gì có cái gì đáng nghi chứ, anh ta không tin tưởng tôi sao???



Nửa đêm đang ngủ, tôi tức mình liền lắc lắc Phong dậy hỏi cho ra nhẽ vì sao buổi tối lại chui vô lùm cây. Phong cau có nhưng vì tôi bám mãi không buông anh mới bực dọc trả lời là bị mất chiếc nhẫn nên chạy ra tìm. Nhận được câu trả lời, tôi mới an tâm đi ngủ. Anh không tin tôi chứ gì, tôi sẽ tìm chiếc nhẫn về cho anh để anh phải công nhận là tôi cũng rất được việc.