Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 68 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


Hướng Thanh Lam vô thức nhìn cánh cửa đang kẽo kẹt ở đằng kia, có cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ vừa thổi qua thôi, nó sẽ yếu ớt bất lực ngã xuống. Thì ra, ngay cả một cánh cửa cũng muốn rời bỏ cô.



Nhà đã không còn là nhà, Thanh cũng chẳng phải là Thanh, như vậy, cuối cùng còn có thứ gì là thuộc về cô đâu?



Tô Triết Thác sốt ruột đi ra ngoài muốn tìm Hướng Thanh Lam, lại đã thấy cô ngẩn ngơ đứng ở bên kia đường. Đồng tử của anh co rụt một chút, bước nhanh chạy về phía cô.



“Lam Lam, sao em lại tùy ý đi ra ngoài như vậy? Không phải anh đã nói em nên ở nhà hay sao? Em cứ tiếp tục hành động như thế này, làm sao anh có thể yên tâm được?” Tô Triết Thác lo lắng nói liền một hơi, cũng không để ý đến nét mặt khác thường của Hướng Thanh Lam.



Nhẹ nhàng chớp động ánh mắt, thẳng đến khi hai gò má ẩm ướt vì lệ, cô mới ngẩng đầu nhìn anh. Cô nhìn thấy môi anh đang không ngừng hé ra khép lại, nhưng hai tai lại không thể nghe thấy được điều gì. Bất lực, thật là bất lực.



“Lam Lam…” Tô Triết Thác vươn tay bao lấy khuôn mặt của cô, cũng cảm giác được một mảnh ẩm ướt lạnh như băng.



Cô khóc…



Vì sao?



“Lam Lam, em làm sao vậy? Đừng khiến anh phải sợ.” Cô nghe được bên tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của anh, nhưng là, dường như đang phiêu xa thật xa, cuối cùng biến mất, im lặng.



Phải chăng, cô mất đi giọng nói của mình, hiện tại ngay cả giọng nói của người khác cũng không thể nghe được?



Câm điếc, một người câm điếc thực sự, không thể nói, cũng chẳng thể nghe.



“Lam Lam, em làm sao vậy?” Tô Triết Thác gọi cô to hơn một chút, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn chỉ đờ đẫn nhìn anh, không phản ứng.



Chẳng lẽ, cô đã biết được điều gì?



Tô Triết Thác đặt tay lên vai cô, ngón tay dùng sức nắm chặt, lực đạo lớn đến mức làm cô đau đớn, nhưng là, lại chẳng thể sánh được với nỗi đau ở trong lòng.



Đợi lâu như vậy, nếu bây giờ có người nói cho cô, cái gì cũng không có, chẳng thứ gì là thuộc về cô, như vậy, cô sẽ vẫn còn dũng khí tiếp tục chờ đợi sao?



Vô lực nhắm hai mắt lại, cô cảm giác thân thể của mình rơi vào một vòng tay rộng lớn, thực ấm áp, nhưng… không phải là của người kia.



Tô Triết Thác ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, đáy lòng không khỏi run rẩy một chút. Từ khi chuyện ấy xảy ra đến nay, đây là lần đầu bọn họ có thể yên lặng tựa sát vào nhau như vậy, đã thật lâu, nhưng là, cảm xúc không chỉ có vui mừng, mà còn xen lẫn cả chua xót.



Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Tuyệt vọng, hay là đau lòng?







Trong căn phòng nhỏ cũ nát, có một nam nhân đang lo lắng nhìn vào cô gái yếu ớt nằm trên giường. Hai mắt của cô vẫn nhắm chặt, nhưng anh biết rõ, cô cũng không hề ngủ. Đau đớn trên khuôn mặt kia là rõ ràng như vậy, thậm chí, thỉnh thoảng khóe mắt cô còn ươn ướt một giọt lệ…



“Lam Lam, em đã gặp phải chuyện gì sao, nói cho anh biết được không, chúng ta đâu phải người ngoài? Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ trở thành người thân của em, có khó khăn gì em cứ nói cho anh biết, đừng đem tất cả đều nghẹn ở trong lòng như vậy.” Tô Triết Thác kéo lấy bàn tay lạnh như băng của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, muốn làm cho nó ấm áp hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn là vô dụng.



Người thân? Trước kia cô cũng có người thân không phải sao? Vậy mà hiện tại…



Thì ra, tất cả đều chỉ là gạt người!



Cái gì mà sống nương tựa lẫn nhau, cái gì mà sẽ không quên đường về? Lúc cô cần anh nhất, anh lại đang ở nơi nào?



Cô nghe được tiếng thở dài của Tô Triết Thác vang lên bên tai, rất ngắn, nhưng là, lại phá lệ rõ ràng. Thật không nghĩ đến người từng thương tổn cô nhiều nhất, sâu nhất, nay lại cũng là người duy nhất ở lại bên cạnh cô.



“Lam Lam, em cứ nghỉ ngơi một lúc cho lại sức, anh đi tìm người sửa cửa.” Tô Triết Thác dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, ôn nhu cực kì, chỉ là, cô lại không cảm nhận được.



Một đêm này cô vẫn chưa từng được ngủ yên giấc, bởi vì, mỗi một lần đầu óc cảm thấy hơi mơ hồ, hình ảnh Thanh dùng tiền đuổi cô đi lại hiện lên, rõ mồn một. Mỗi lần giật mình tỉnh lại, trái tim lại dường như bị ai đó dùng sức bóp chặt, khiến cô đau đến không thở nổi. Nhưng là, ngoài chịu đựng ra, cô cũng đâu thể làm gì khác.



Mà cô cũng không hề biết, một đêm cô không ngủ, phía bên ngoài cánh cửa kia, một người khác cũng là cả đêm thao thức. Anh khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa vào tường, cánh cửa đã tìm được người sửa tốt lắm, nhưng dường như lại ngăn cách thế giới của anh và cô.



Không thể chạm đến nội tâm, chỉ có thể xa xa nhìn ngắm.



Khẽ thở dài một hơi, gió lạnh thổi qua đã khiến cho khuôn mặt anh có chút tái nhợt, mà ở dưới đất, đã có không biết bao nhiêu tàn thuốc bị ném xuống. Đã rất lâu rồi anh không đụng đến thuốc lá, bác sĩ nói như vậy không tốt cho đứa nhỏ, thế nên, anh đã cố kiềm chế thật lâu. Hiện tại hút một lúc nhiều như vậy, không biết ngày mai anh có bị trúng độc nicotin không nữa.



Một đêm này, đối với bọn họ mà nói, đều là khổ sở cùng đau lòng. Chẳng qua, dù đêm có dài đến mấy, chỉ cần mấy tiếng nữa trôi qua, lại sẽ thấy bình minh về.



Có lẽ, là như vậy.







Hướng Thanh Lam nhẹ nhàng thổi một hơi vào hai bàn tay sắp đông cứng của mình, cô vẫn đứng ở chỗ này, như là một đứa ngốc suốt mấy tiếng qua. Thật ra, hiện tại cô chính là một đứa ngốc, rõ ràng biết anh đã không nhớ rõ, cô lại vẫn không thể thuyết phục bản thân rằng đã hết hy vọng.



Không xa ở đằng trước, có mấy người đang đi về phía cô. Ánh mắt dịu dàng của nam nhân nhìn sang cô gái đứng bên cạnh, dường như anh đang nói với cô điều gì đó, chọc cô gái khanh khách cười duyên.



Bọn họ đi qua cô, mà cô chỉ biết cứng ngắc thân mình.



“Lạ nhỉ, không phải hôm qua đã cho cô tiền rồi hay sao? Như thế nào hôm nay lại đến? Chúng tôi cũng không phải nhà từ thiện đâu nhé.” Uông Tiểu Lam xa xa đã thấy được Hướng Thanh Lam như âm hồn không thể tiêu tan đứng ở nơi đó, trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ cô ta thật sự thích Arthur, còn muốn theo đuổi anh? Hừ, nằm mơ đi!



“Arthur, chúng mình đi thôi, đừng để ý đến cô ta.” Cô thản nhiên khoác lấy tay nam nhân, động tác thân mật như vậy, làm hai mắt của Hướng Thanh Lam chua xót nổi lên một làn hơi nước mỏng manh.



“Ừ.” Arthur gật đầu đáp ứng, cũng không bảo Uông Tiểu Lam buông tay ra. Chỉ là, khi đi ngang qua Hướng Thanh Lam, anh vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô. Hai người im lặng nhìn nhau, lại không còn ôn nhu của ngày trước.



Hướng Thanh Lam ngẩn ngơ nhìn bàn tay giao nắm của hai người, hơi hơi nghiêng đầu, từng giọt nước mắt lạnh như băng chầm chậm rơi xuống, tan vỡ, giống như cô.



Ánh mắt xa lạ thế kia, kể cả khi cô có lại giọng nói, cũng đâu thể làm ra điều gì khác biệt.



“Lam Lam.” Một giọng nói tràn ngập lo lắng vang lên, cô biết, đó là Tô Triết Thác, chồng cũ của cô, nhưng dường như lại là người duy nhất sẵn lòng ở bên cô trong lúc này.
Y Nhược nghe được lời anh nói, khó hiểu sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh gật đầu xác nhận. Khó khăn lắm mới có một người khiến cô vừa ý, nếu dễ dàng buông tay vào lúc này thì đó mới chính là điều cô sẽ phải hối hận.



“Nhưng tại sao anh lại hỏi như vậy?”



“Yêu cầu thứ nhất của anh, chính là không được hỏi tại sao, một lần cũng không được.” Tô Triết Thác trầm giọng, lãnh đạm nhìn Y Nhược.



Nếu đây là điều cô muốn, như vậy, anh sẽ cố gắng thành toàn. Dù sao nam nhân kia đã mất đi trí nhớ về ba tháng sống cùng Lam Lam, anh không lợi dụng điều đó một chút, cũng thật có lỗi với chính bản thân mình.



Anh thừa nhận mình ti bỉ, cũng có phần tiểu nhân, nhưng hiện tại nếu anh không nhẫn tâm một chút, như vậy, cơ hội này sẽ bị người khác đoạt đi lúc nào không hay. Hắn ta hiện tại không nhớ, không có nghĩa là cả đời sẽ không nhớ.



Nam nhân kia, không gì là có thể nói trước được cả.



Lúc này anh bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn, có một số việc, anh vẫn làm thực bí mật, bao gồm cả chuyện của Lam Lam cùng với nam nhân kia. Cho nên, người biết rõ ràng nhất từ đầu tới đuôi, hiển nhiên chỉ có một mình anh.



Cười lạnh một tiếng, anh bắt đầu dùng sức nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay.







Tô Triết Thác tựa người vào tường, hơi hơi mím môi, sắc mặt càng ngày càng trầm nhìn cô gái đang điên cuồng tìm kiếm trước mặt.



“Lam Lam, đủ rồi, đừng tìm nữa, em đã lục tung nơi này lên mấy tiếng đồng hồ rồi đấy, còn muốn tiếp tục nữa hay sao?” Thứ kia, chẳng lẽ quan trọng với cô đến vậy?



Rốt cuộc là cô đang cố gắng tìm kiếm điều gì, vòng cổ, hay là chủ nhân của nó?



Hắn ta đã quên cô, chẳng lẽ cô cũng không thể quên hắn ta được hay sao?



“Lam Lam, đừng như vậy nữa, em muốn thứ gì, anh đều có thể mua cho em. Không cần tìm nữa, đừng tự làm khổ mình như vậy.” Tô Triết Thác đi nhanh đến bên cạnh Hướng Thanh Lam, ôm chặt cô vào lòng, buồn bã nói.



Mua? Đâu ph



ải thứ gì cũng có thể dùng tiền là mua được? Người kia với cô là không thể thay thế, đồ vật của anh cũng vậy. Nhưng là, cô đã đánh mất cả hai, phải làm sao bây giờ…



“Lam Lam, chúng ta về nhà đi, nơi này rất nguy hiểm.” Tô Triết Thác kéo Hướng Thanh Lam đứng dậy, dìu cô đi ra ngoài. Căn nhà này đã quá tồi tàn rồi, anh không thể để cô ở đây thêm một giây phút nào nữa.



Anh nổi điên, anh ghen tị đến phát cuồng, nhưng lại chỉ có thể dùng sức khắc chế cảm xúc của mình. Bởi vì, chỉ có như vậy mới không làm hỏng kế hoạch tuyệt vời mà anh bày ra.



Cho cô, và cho cả nam nhân kia nữa.







Arrthur tựa người vào lan can, nhìn xuống dòng xe đang tấp nập qua lại phía dưới. Không biết từ khi nào, anh đã có thói quen tới nơi này yên lặng một mình, tự hỏi, cùng với, cố gắng nhớ lại điều gì đó.



Trong mơ hồ, anh dường như có thể nghe được một giọng nói.



“Thanh..”  Thanh cái gì?



Mi tâm của anh nhíu lại ngày càng chặt, toàn bộ thân thể giống như một chiếc dây bị kéo căng đến tận cùng, chỉ cần dùng một chút lực là sẽ hoàn toàn đứt mất.



Thực ra, anh chỉ cần bỏ qua, không cần nhớ đến, sẽ không lại phiền não cùng mệt mỏi.



Nhưng là, anh không thể, thật sự không thể.



Anh muốn tìm lại kí ức của mình, anh có một loại cảm giác, chỉ là ba tháng ngắn ngủi thôi, nhưng có lẽ còn quan trọng hơn tất cả trí nhớ anh có trong sinh mệnh của mình.



“Thanh…” Lại là giọng nói ấy, mông mông lung lung, tựa xa, lại giống như gần. Mi tâm của anh giãn ra một chút, nhưng hai mắt lại vẫn nhắm chặt.



“Thanh.” Lúc này đây, tiếng nói đã phá lệ rõ ràng.



Anh đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái cực kì xinh đẹp, ánh mắt còn hơi hồng hồng, dường như là sắp muốn khóc.



“Thanh, là anh phải không?” Anh nhìn thấy môi của cô nhẹ nhàng khép mở, lời vừa nói ra, giống như kích động, lại giống như khiếp sợ. Anh cảm giác đầu của mình càng ngày càng đau, đây là làm sao vậy…



“Thanh.” Cô gái đặt tay lên mặt anh, mang theo nhè nhẹ hơi ấm, thực dễ chịu.



“Lam…” Anh nặng nề gọi cô, dường như một tiếng ‘Lam’ này là đến từ nơi sâu nhất của kí ức, anh vừa tìm ra được, nhưng lại mang theo rất nhiều thống khổ cùng đau lòng.



“Thanh, rốt cục thì em cũng tìm được anh rồi…” Giọng nói gần như là thì thào, mang theo thở dài buồn bã, lại dường như cố ý cho người nào đó nghe được.



Thanh? Thanh sao?



Dường như, từng có người gọi anh như vậy, chẳng qua, anh lại không thể nhớ ra khuôn mặt của người kia, còn có cả giọng nói nữa…



Người ấy luôn gọi anh trong từng giấc mơ, khiến anh quyến luyến, lại khiến anh đau lòng.



“Lam… Lam…” Anh ôm chặt lấy cô gái, giọng nói khàn khàn gần như không tiếng động. Anh tìm được cô rồi sao, thật sự cô là người ấy?



Cô gái trong lòng rụt rè ngẩng đầu lên nhìn anh, ngón tay run run lấy ra một chiếc vòng cổ, mặt trên có khắc hai chữ “Arthur huairui”.



Đồng tử của anh co rụt lại một chút, đau nhức khó nhịn khiến anh nhắm chặt hai mắt lại. Trong bóng đêm, dường như anh có thể thấy được chính mình đang đeo chiếc vòng này ột cô gái. Tuy cô ấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ mỉm cười với anh, đem nó cẩn thận đặt ở phía sau cổ áo.



Lam, là em sao? Thật sự là em sao?