Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 69 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


“Lam, rốt cục thì anh cũng tìm được em rồi…” Tuy trí nhớ về ba tháng qua vẫn chưa hề khôi phục, nhưng là, cô gái này có vòng cổ của anh, gọi anh bằng cái tên chỉ mình anh và ‘người kia’ biết. Như vậy, nếu cô không phải là Lam, ai còn có thể là Lam được?



Ngân Táp đứng ở phía xa nghiêng đầu nhìn bọn họ, phức tạp khẽ nheo lại hai mắt. Cậu luôn cảm giác chuyện này có chút không thích hợp, dường như là diễn ra quá thuận lợi, rất tự nhiên, cho nên, lại có phần thiếu chân thật.



Cảm giác rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái, nhưng là, lại không thể nói rõ được kỳ quái ở điểm nào.



Chủ nhân của cậu luôn là một người cực kì cẩn thận, cũng vô cùng tàn nhẫn, thế nên từ trước tới giờ vẫn chưa từng có ai dám lừa gạt ngài, có lẽ, chính cô gái này cũng không phải là ngoại lệ. Thẳng thắn mà nói, cô ta thật sự rất xinh đẹp, thuận mắt hơn nhiều so với Uông Tiểu Lam, cho nên, nếu đây thật sự là ‘Lam’ chính phẩm, cậu sẽ không có gì để phản đối.



Tất nhiên, cậu nhấn mạnh vào từ ‘nếu’.



Bên trong xe, Arthur ôm chặt cô gái trong lòng, chỉ sợ cô sẽ mất tích một lần nữa.



Cô nói, cô đã phải đợi anh thật lâu.



Cô nói, cô chờ thực vất vả.



Cô nói, mỗi ngày cô đều khóc đợi anh về.



Mỗi câu nói của cô đều như một nhát dao cứa vào lòng anh, khiến anh đau đớn muốn chết. Lam của anh không nên phải chịu khổ như vậy, không nên.



“Lam, thực xin lỗi, là tại anh đã quên mất em.” Arthur nâng lên khuôn mặt của cô, đau lòng nói.



“Thanh.” Ánh mắt của Y Nhược hơi hơi tối lại, quả nhiên, mọi việc diễn ra giống như anh họ đã dự liệu. Arthur không nhớ lại, nhưng cũng không hoài nghi điều gì.



Chỉ cần cô có thể nhân cơ hội này tóm chặt lấy Arthur, như vậy, về sau bọn họ sẽ vĩnh viễn được ở cùng một chỗ.



“Thanh, anh nhầm rồi, tên em là Y Nhược.” Y Nhược phiền não nhíu chặt hai hàng lông mày xinh đẹp, khiến cho Arthur có chút luống cuống tay chân. Anh vội vàng đặt tay lên trán cô, vuốt nhẹ vào chỗ mi tâm, chỉ sợ sẽ làm cô bị đau. Ở trong ý thức của anh, dường như cô gái này rất yếu, rất yếu, cần được anh bảo vệ.



Nhưng là, vì sao cô lại nói với anh cô không phải là Lam? Trong trí nhớ của anh chỉ có một từ ‘Lam’ duy nhất, chưa từng tồn tại hai từ ‘Y Nhược’.



“Lam là nhũ danh của em.” Y Nhược dùng sức nắm chặt hai tay, môi dưới cũng bị cắn cho sưng đỏ, bộ dáng khó chịu vô cùng.



“Thực xin lỗi, Lam, thực xin lỗi.” Arrthur cúi người xuống, cẩn thận hôn lên môi cô, nhẹ giọng dỗ dành. Anh không muốn cô phiền lòng, Lam của anh, phải luôn được vui vẻ mới đúng.



Ngân Táp nhìn hai người phía sau thân mật qua gương chiếu hậu, vẫn cảm giác có chút không ăn khớp, cảm giác có chút… chán ghét.



Đây thật sự là chính phẩm sao?



Hẳn là vậy đi, ngay cả chủ nhân cũng không hoài nghi, như vậy, cậu cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì.



Dừng xe lại trước cửa khách sạn, Ngân Táp bước xuống nhìn quanh một vòng,xem ra Fred vẫn chưa đi đón Uông Tiểu Lam trở lại.



Thật đáng tiếc, cậu còn đang mong chờ được xem một hồi kịch hay. Nhưng không sao, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra, phản ứng của Uông Tiểu Lam lúc đó nhất định sẽ vô cùng thú vị.



Cửa xe được mở ra lần nữa, Arthur bước xuống trước, sau đó, vô cùng tự nhiên ôm lấy Y Nhược vào lòng.




Arthur Hoài Thụy, hãy nhớ lấy thời điểm Lam Lam thương tâm nhất, đau khổ nhất, người ở bên cạnh cô ấy không rời là tôi, còn anh, đang vui vẻ ôm một cô gái khác vào lòng. Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, tôi không nợ anh điều gì cả.



Anh cần một kí ức, tôi đã hào phóng trả lại, thế nên hãy cố gắng mà yêu thương Y Nhược thật nhiều đi.



Lam Lam, là của tôi!







Arthur đột nhiên mở to hai mắt, không hiểu vì sao, trong lòng anh lại cảm thấy áp lực khó chịu, buồn bực vô cùng.



Anh bước xuống giường, tao nhã mặc lại quần áo, sau đó xoay người đi ra ngoài.



“Ngân Táp.” Arthur đứng trước cửa, cố ý hạ thấp giọng nói, dường như sợ đánh thức người đang ngủ ở bên trong.



“Chủ nhân.” Ngân Táp cúi đầu, sẵn sàng nghe mệnh lệnh của anh.



“Cậu đi điều tra mọi thông tin về cô ấy cho tôi, nhớ là phải làm thật bí mật.”



Ngân Táp hơi hơi mím môi, rất nhanh cũng nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra, chủ nhân cũng không hoàn toàn tin cô gái kia là người mình cần tìm, nhưng lại cũng sợ nếu như cô ấy là thật, biết được mình muốn đi điều tra lại ngọn ngành mà sẽ khổ sở đau lòng.



“Ngân Táp, tôi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, chỉ mơ hồ biết rằng người kia tên là Lam, thế thôi. Không phải tôi nghi ngờ cô ấy, chỉ là có một số chuyện luôn phải làm cho rõ ràng, cậu cũng hiểu điều đó phải không?” Cũng mong cô thật sự chính là ‘cô’, bởi vì nếu không phải, nếu là cô lừa anh, anh sẽ hủy hoại cô, khiến cô sống không bằng chết.



Lam là tia sáng duy nhất trong lòng anh, là nơi mềm mại nhất, thần thánh nhất, không ai được phép tiết độc. Vậy nên… Lam, tốt nhất là em đã không lừa gạt anh, tốt nhất là như vậy.



“Chủ nhân…” Ngân Táp ngẩng đầu nhìn anh, không biết vì sao lại có chút ngập ngừng.



“Cậu có chuyện gì thì cứ nói.” Arthur thản nhiên lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Ngân Táp.



“Chủ nhân, nếu như cô gái này là thật, như vậy Uông tiểu thư… phải làm gì với cô ta bây giờ?” Thật ra, cậu cũng muốn chừa cho Uông Tiểu Lam một con đường lùi, tốt nhất là cô ta không nên quay về đây làm gì. Khi kẻ thay thế gặp được chính phẩm, lúc ấy sẽ không đơn giản chỉ là mất mặt, nên nhớ, chủ nhân là người thực tuyệt tình.



“Ngân Táp, cậu đi theo tôi lâu như vậy, nếu ngay cả loại chuyện này cũng không xử lý được, như vậy, cậu có thể về Anh quốc được rồi.” Arthur lạnh lùng cong lên khóe môi, thản nhiên nói.



“Tôi đã biết, thưa chủ nhân, tôi sẽ giải quyết việc này thật ổn thỏa.” Tuy rằng đáp ứng như vậy, Ngân Táp vẫn cảm thấy việc này giao cho Fred là tốt nhất. Thật sự với cậu, Uông Tiểu Lam là có chút phiền…



Phía trong cánh cửa, Y Nhược nắm chặt chiếc chăn mỏng đang quấn trên người, nét mặt không có một tia buồn ngủ.



Arthur Hoài Thụy, quả nhiên không phải là người dễ chọc vào.



Nhưng cũng không sao, cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng cổ trước ngực, điều tra đi, tìm kiếm cho kĩ vào, nhất định anh sẽ có được vô số ‘sự thật’.



Nếu không tận mắt được nhìn vài bản báo cáo cho thỏa lòng, làm sao có thể vĩnh viễn không hoài nghi? Vậy nên, làm càng sớm thì càng có lợi cho cô, ai biết về sau sẽ lại xảy ra những chuyện gì?



Anh họ, chuyện này nhất định anh phải giúp em đến cùng…