Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình

Chương 76 :

Ngày đăng: 18:24 19/04/20


‘Phịch’ một tiếng, Uông Tiểu Lam dùng sức đóng cửa lại, để một mình Y Nhược ở trong căn phòng rộng lớn, run rẩy.



Làm sao cô ta lại biết, mà rốt cuộc cô ta còn biết được những gì? Hiện tại cô phải làm thế nào bây giờ? Vô số vấn đề xuất hiện, làm cho đầu óc của Y Nhược rối thành một mớ bòng bong. Cô đứng lên, thỉnh thoảng đi qua đi lại, tất cả bình tĩnh vào lúc này đều đã trở thành vô dụng.



Cô vội vàng chạy đến chỗ điện thoại, nhấc lên, rất nhanh nhấn ra một dãy số, nhưng cuối cùng lại không dám gọi đi. Cô ngồi xuống sô pha, đặt hai tay lên ngực, cố gắng bình ổn lại tâm tình của mình. Đúng rồi, cô ta chỉ là một đứa hầu gái, chỉ là một đứa hầu gái mà thôi, không phải sợ, việc bây giờ cô cần làm chính là phải thật bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó Uông Tiểu Lam.



Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng mở cửa khiến cô giật bắn mình, thiếu chút nữa hét lên hoảng sợ.



“Làm sao vậy?” Một đôi tay ấm áp ôm lấy thân thể của cô, khiến trái tim vừa rồi còn run rẩy, rốt cục thì cũng vững vàng một chút.



“Em sao vậy, sao sắc mặt lại trắng bệch thế này, liệu có phải bị ốm rồi không?”  Arthur đặt tay lên trán Y Nhược, chợt cảm giác được một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.



“Bị sốt?” Anh hơi hơi nhíu mi, lo lắng hỏi.



“Em không sao, chỉ cảm thấy không thoải mái một chút thôi mà.” Y Nhược cầm lấy bàn tay ấm áp của Arthur, nhẹ nhàng mơn trớn. Một người nam nhân tốt như thế này, thử hỏi làm sao cô có thể buông tay được.



“Thật sự không sao đâu, anh nhìn xem, hiện tại em đang rất khỏe mạnh không phải sao?” Cô mềm yếu nở nụ cười, tỏ rõ một bộ ‘dù rất mệt nhưng cũng không muốn người khác phải quan tâm đến mình’.



“Em ấy à, lần nào cũng nói như vậy.” Arthur sủng nịch nhéo mũi cô, ôm cô ngồi vào trong lòng mình, thỉnh thoảng hôn môi lên sợi tóc thoang thoảng hương bạc hà dịu mát. Trong trí nhớ của anh, Lam lúc nào cũng nói như thế. Rõ ràng rất khổ cực, rất khó chịu, nhưng lại luôn cố mỉm cười, bảo với anh rằng không sao đâu, em tốt lắm…



Đừng sợ, Lam, lần này sẽ đổi thành anh an ủi em, bảo vệ em, không để em phải chịu thêm ấm ức. Ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt Arthur bỗng trở nên mê mang khó hiểu, có chút phân không rõ  đây là thực vẫn là mơ.



Y Nhược tựa vào lòng anh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Mỗi khi ôm cô, vẻ mặt của anh lại là như thế này, lại nhớ đến ‘Lam’ có phải không?



Thật sự, cô ta có thần thánh như vậy sao? Toàn mỹ đến mức cô không thể so sánh được?



“Thanh…” Y Nhược đặt tay lên ngực anh, yên lặng cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực đang truyền đến, khiến hai gò má của cô không khỏi ửng đỏ.



“Làm sao vậy, bảo bối?” Arthur nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Y Nhược, ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, không hề xâm nhập, chỉ dám dè dặt lướt qua, thực sợ hãi. Sợ có một ngày, anh sẽ mất đi cô.



“Thanh, đừng rời xa em lần nữa.” Giọng nói thì thào của Y Nhược truyền vào trong tai, không hiểu sao lại khiến đáy lòng anh cảm thấy đau kịch liệt. Trong đầu có một hình ảnh lướt qua rất nhanh, nhưng anh lại không kịp nắm giữ.



Nhắm hai mắt lại, anh gác cằm lên đỉnh đầu của cô, hơi hơi thở dài nói, “Anh sẽ không rời xa em, nhất định sẽ không. Lam, Thanh sẽ không đi đâu hết.”



Y Nhược kề sát ngực của anh, yên lặng hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể anh mang lại, rõ ràng rất gần, giống như bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.



Nhưng thật sự cô rất lo sợ, sợ có một ngày sẽ phải mất đi anh. Kiêu ngạo như cô, xinh đẹp như cô, nay lại phải núp dưới cái tên của một người khác, có được tất cả với kí ức không hề tồn tại, thật ra, cô cũng mệt chết đi. Nhưng là, cô lại không thể từ bỏ nam nhân cao quý này được.



Anh họ nói rất đúng, Arthur là tuyệt đối lãnh khốc vô tình với cô gái mình không yêu, anh chán ghét lừa gạt, cũng hận bị tính kế, cho nên, cô nhất định phải bảo vệ cho tốt bí mật của mình, nếu không, có lẽ tương lai của cô sẽ còn thê thảm hơn cả Uông Tiểu Lam.



Nam nhân này có thể cho cô lên thiên đường, cũng có thể vô tình đẩy cô xuống địa ngục.



Rõ ràng đã chiếm được tất cả hạnh phúc, nhưng hiện tại mọi thứ với cô lại trở nên mong manh dễ vỡ vô cùng. Uông Tiểu Lam là một mối nguy hiểm quá lớn, cô không biết cô ta biết những gì, cũng không hiểu cô ta định làm gì. Cô đang sợ hãi, đúng vậy, nếu đó là điều Uông Tiểu Lam muốn, như vậy, cô ta đã thành công hoàn hảo rồi.
Như vậy, đứa nhỏ trong bụng cô ta… Không, không cô tin, không thể là như vậy được, Arthur là của cô, không phải của Hướng Thanh Lam, cũng không phải của Uông Tiểu Lam.



Đột nhiên, cô vội vàng xoay người, chạy về phía phòng ngủ, khóa trái cửa lại, sau đó nhanh chóng nhấn ra một dãy số.



“Anh, nói thật cho em biết, ‘Lam’ trong miệng Arthur có phải là Hướng Thanh Lam hay không? Đứa nhỏ trong bụng cô ta có phải là của Arthur hay không? Anh nói đi, nói đi!” Hiện tại cô sẽ không tin vào bất kì kẻ nào khác, cô chỉ tin một mình anh họ, chỉ cần anh họ nói không, như vậy nhất định sẽ là không. Nhưng là, sự thật vẫn luôn luôn tàn nhẫn như vậy…



“Em đã hiểu được, như vậy cũng không cần hỏi anh làm gì. Chẳng phải em đã nói, sẽ – không – hối – hận hay sao?” Tô Triết Thác lạnh lùng nói xong, sau đó chủ động tắt điện thoại trước, không để cho Y Nhược có thêm một cơ hội níu kéo nào.



Lảo đảo lùi về phía sau, Y Nhược ngã ngồi xuống sô pha, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.



Thì ra tất cả đều là sự thật, nhưng tại sao lại như vậy, tại sao anh họ đã biết mọi chuyện mà vẫn để cho Hướng Thanh Lam đến đây phá hỏng hạnh phúc của cô?



Cô không thể tin được, nếu như bọn họ gặp nhau, nếu như Arthur nhớ lại chuyện cũ, số phận của cô sẽ trở thành thế nào. Nhất định Arthur sẽ giết cô, anh sẽ giết chết cô…



Không được khẩn trương, không được khẩn trương, nhất định là không được! Cô phải bình tĩnh nghĩ ra biện pháp tiếp tục che dấu bí mật động trời này mới đúng. Lúc này đây không chỉ vì thân phận, mà còn vì tính mạng của mình, cô phải độc ác, phải mạnh tay hơn nữa.



Mà ở xa xôi Trung Quốc, Tô Triết Thác chính là nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn, môi mỏng gắt gao mím lại, đáy mắt không tồn tại một tia nhân tình nào.



“Anh đã nói rồi, Lam Lam, chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt.”







Trong căn phòng bé nhỏ, Tiểu Tây sốt ruột chạy qua chạy lại, sau đó cầm một chiếc khăn ấm đưa cho Hướng Thanh Lam, không biết phải làm gì thêm nữa.



‘Tiểu Tây, tôi không đau, cô không cần lo lắng, được không?’ Hướng Thanh Lam thở dài một hơi, cầm lấy tay Tiểu Tây, nhẹ nhàng viết. Thật ra bên má vẫn còn hơi tê dại, nhưng nhìn Tiểu Tây cuống quít như vậy, cô còn cảm thấy mệt hơn, thế nên, tốt nhất vẫn là thôi đi.



Ngẩng đầu, cô thấy được Uông Tiểu Lam đang đăm chiêu nhìn cô, trên mặt không mang theo chút cảm xúc nào, dường như đang ở do dự điều gì đó.



Cô ta xoay người đi ra ngoài, sau đó không lâu đã trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn khác, dúi vào tay cô, tất nhiên còn không quên lấy đi chiếc khăn mặt ấm.



Cô cầm chiếc khăn lạnh buốt áp vào bên má, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Thật ra, nếu bị thương như thế này, chườm lạnh mới là tốt nhất, có thể giảm đau cùng sưng đỏ.



‘Cám ơn.’ Cô mỉm cười nói với Uông Tiểu Lam, mà Uông Tiểu Lam dường như thực không được tự nhiên xoay mặt đi, hơi hơi bối rối. Rõ ràng là rất hận cô gái này, nhưng nhìn thấy cô ta bị đánh, lòng cô lại cảm thấy không hề thoải mái.



Cầm lấy chiếc khăn, cô trực tiếp đi ra ngoài, một mình suy nghĩ.



Thật lâu trước kia, cô cũng từng bị người ta đánh đập, bắt nạt. Thời điểm ấy, cô cũng như Hướng Thanh Lam lúc này, chỉ biết đáng thương khóc lóc, nửa câu cũng không dám cãi lại. Lúc ấy cô thực thiện lương, chỉ là, không biết từ khi nào đã dần dần thay đổi, trở thành một con người mà chính cô cũng cảm thấy chán ghét.



Cô phức tạp nhìn bụng của mình, muốn học động tác của Hướng Thanh Lam, vuốt ve một chút xem sao. Nhưng là, bàn tay cứng đờ ở không trung, cuối cùng vẫn không thể hạ xuống. Chỉ là một đứa nghiệt chủng mà thôi, cô nghĩ vậy, cô không cần nó, đợi báo thù xong tất cả, cô sẽ phá bỏ nó.



Đúng vậy, phá bỏ, hủy diệt tất cả mọi thứ…