Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Chương 77 :
Ngày đăng: 18:24 19/04/20
Trong phòng ngủ chính của lâu đài Arthur, ngoài chiếc giường lớn cỡ king size ra, cũng chỉ có một tủ quần áo đặt bên phía đối diện. Trong không khí thoang thoảng hương bạc hà dịu mát, dường như, có thể xóa bớt đi sự trống trải ở nơi này.
Arthur gắt gao nhìn vào cô gái trong lòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má ửng hồng của cô, đáy mắt tràn ngập nhu tình, nhưng là, cũng mang theo vài tia phức tạp.
Ánh sáng ấm ấp từ chiếc đèn ngủ chiếu lên thân thể của bọn họ, còn có, quần áo, nội y bị ném tùy tiện dưới sàn nhà. Hết thảy hết thảy dường như đang muốn chứng minh, vừa rồi ở nơi này đã có một tiết mục kích tình đến mức nào.
Arthur cẩn thận rút tay của mình ra, sau đó bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm. Tiếng nước ào ào truyền đến, khiến cô gái dường như vẫn đang ngủ say trên giường kia, lúc này đột nhiên mở to ra hai mắt. Cô khó chịu nhíu chặt mày, dùng sức đánh xuống mặt giường mềm mại.
Chết tiệt! Cái gì bọn họ cũng đã làm, quần áo cũng đều cởi hết, tại sao cứ đến một bước cuối cùng này, anh lại luôn cố tình dừng lại?
Dáng người của nam nhân kia là hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ đến mức, khiến cô thật sự chỉ muốn hóa thành một con sói đói, quên hết tất cả, hung hăng phác đi lên. Chính là, anh vẫn luôn thờ ơ, chỉ cẩn thận hôn cô, không muốn chân chính có được cô.
Anh nói, chuyện thiêng liêng như vậy, nên để dành đến đêm tân hôn. Nhưng là, cô thật sự rất sợ, mới chỉ vài ngày trôi qua thôi, với cô, lại đã dài như hàng thế kỉ.
Cửa phòng tắm lúc này được mở ra, mơ hồ, cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính đặc hữu trên người anh. Nhắm hai mắt lại, cô đặt cánh tay ở bên ngoài, chăn rất mềm, nhưng lại không hề khiến cô cảm thấy thoải mái.
Arthur vươn tay sát đi bọt nước trên đầu, bên môi vô thức than nhẹ, “Lam, tóc anh ướt quá…”, nhưng là, không có ai tiến lên giúp anh cả. Đáy lòng hơi trầm xuống một chút, anh phức tạp nhìn về phía cô gái vẫn đang ngủ say trên giường, có lẽ, cô đã quá mệt mỏi đi?
Thân thể của cô vẫn luôn không được tốt, cho nên, anh phải cẩn thận chăm sóc nhiều hơn mới được. Không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy, rõ ràng Ngân Táp đã kiểm tra qua, nói rằng cô không có vấn đề gì, nhưng thật sự anh vẫn cho rằng, Lam của anh rất yếu, rất yếu…
Buông chiếc khăn tắm trong tay, anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận đem tay Y Nhược đặt vào trong chăn.
Anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng cô là Lam của anh cơ mà, có lẽ, chỉ là trí nhớ có đôi chút lộn xộn mà thôi.
“Thực xin lỗi, vì đã quên mất em. Nhưng từ nay về sau, anh hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, Lam của anh…” Anh cúi người xuống, ở bên tai của cô nhẹ giọng nói xong.
Y Nhược có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam nhân đang phả vào tai mình, khiến cơ thể của cô không khỏi run lên một chút, nhưng là, vẫn nhất quyết không mở hai mắt ra.
Thẳng đến khi đôi môi bị đặt vào ôn nhu ấm áp, cô mới giả vờ tỉnh dậy, ánh mắt mang theo đôi chút mê mang, nhưng đáy lòng lại khó chịu đòi mạng. Lại là hôn như thế này, vẫn luôn chỉ là một kiểu hôn như thế này, rất ôn nhu, nhưng với cô, cũng là vô cùng xa cách.
Trước kia đi du học, tất cả đàn ông ngoại quốc cô gặp đều rất phóng khoáng trong chuyện ấy, nhưng là, tại sao cố tình người cần phóng khoáng nhất lại đột nhiên trở thành ngoại lệ?
Chẳng lẽ, anh đang trốn tránh điều gì sao?
“Thôi thôi thôi, các cô tiếp tục làm việc của các cô đi, coi như tôi chưa từng nói gì!” Anh vội vàng lui về phía sau từng bước, chỉ sợ mấy người này nhất thời xúc động sẽ hung hăng giơ chổi lên đánh anh. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, coi như lần này anh tạm tha cho Uông Tiểu Lam.
Tiểu Tây hừ mạnh một tiếng, không vừa lòng nói to, “Cho dù trước đây Tiểu Lam có làm gì không đúng, nhưng cũng đều là do chủ nhân đã khơi mào trước mà thôi. Hiện tại cô ấy đã ra nông nỗi này rồi, thiếu gia Fred lại vẫn ở đây vô lương tâm cười nhạo, không cảm giác mình rất xấu hay sao? Ngay cả thiếu gia Ngân Táp cũng chưa từng làm vậy, thiếu gia Ngân Táp tốt hơn nhiều!”
Khóe mắt Fred rút rút một chút, không cần lấy anh so sánh với tên tiểu quỷ kia có được hay không? Mà thôi, mặc kệ cô ta đi, dù sao anh cũng không cãi lại được phụ nữ. Coi như anh xui xẻo, lần sau mà gặp bọn họ, nhất định anh sẽ tránh thật xa.
Trước khi rời đi, anh luyến tiếc nhìn lại cô gái phía sau Tiểu Tây một chút, nhưng là, lần này lại phát hiện ra một điều thật đáng buồn. Vất vả tìm được một vị mỹ nữ, người ta lại là phụ nữ đang mang thai, thật đúng là khóc không ra nước mắt…
Uông Tiểu Lam phức tạp nhìn về phía Hướng Thanh Lam cùng Tiểu Tây, ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì đó. Cô xoay người tiếp tục quét tuyết, không nghĩ lại làm cho bọn họ nhìn đến sự chật vật của mình lúc này. Cắn chặt môi, cô không ngừng tự nhắc nhở, ai là kẻ đã khiến mình khổ sở đến mức này.
Là Y Nhược, là Arthur Hoài Thụy, đương nhiên, còn có cả Hướng Thanh Lam. Cho nên, cô không cần cảm động, tuyệt đối không cần.
…
Fred đẩy cửa phòng thí nghiệm của Ngân Táp ra, cũng không thèm để ý chủ nhân nơi này ưa sạch sẽ tới mức nào, đôi giày của mình lại đang bẩn thỉu tới mức nào, nghênh ngang tiến đến sô pha, thản nhiên ngồi xuống.
“Nơi này có mấy trăm căn phòng, anh có thể tùy tiện chọn, tại sao lại cứ cố tình đến chỗ tôi làm gì?” Ngân Táp đặt lọ thuốc đang nghiên cứu dở xuống bàn, khó chịu nhìn Fred.
“Nhưng anh lại chỉ thích đến chỗ này thôi đấy, làm sao bây giờ?” Fred thoải mái bắt chéo chân, coi như không để ý thấy sự bực mình của Ngân Táp, trực tiếp kể chuyện.
“Này, Ngân Táp, vừa nãy anh nhìn thấy Uông Tiểu Lam đấy.”
“Thế à.” Ngân Táp rõ ràng là không có chút hứng thú gì với vấn đề này. Hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đang đặt ở trên người Tiểu Thanh cùng đứa nhỏ.
Nhưng là, Tiểu Thanh, chắc chắn không phải là tên thật của cô. Có lẽ, lần sau cậu nên uyển chuyển hỏi lại một lần mới được.
Fred nhìn nét mặt không biểu cảm của Ngân Táp, rốt cuộc thì không thể nhịn được, lập tức đứng lên.
“Thằng nhóc này, chẳng lẽ chú mày không có chút tò mò nào về Uông Tiểu Lam hay sao? Rõ ràng trước kia chú mày cũng rất ghét cô ta cơ mà, như thế nào bây giờ một chút phản ứng cũng không có?” Hôm nay tất cả mọi người đều có vấn đề thì phải, bực tức anh, bỏ qua anh. Đáng ghét nhất là, cô nàng béo kia còn nói anh không bằng thằng nhóc Ngân Táp.
“Không có.” Ngân Táp trả lời ngắn gọn, ngay cả một cái liếc nhìn cũng lười cho Fred. Cậu tiếp tục chuyên tâm vào việc nghiên cứu loại thuốc tốt nhất cho Tiểu Thanh, một hồi lâu sau ra kết quả, mới hài lòng lên tiếng.
“Thật ra anh cũng nên công bằng một chút, mặc kệ Uông Tiểu Lam có xấu xa tới mức nào, người sai trước, vẫn chính là chủ nhân. Cô ta rất đáng ghét, nhưng mọi chuyện đã qua lâu rồi, nói nhiều thêm nữa cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.” Nói xong, cậu trực tiếp xoay người rời đi, để lại mình Fred trong phòng thí nghiệm, nét mặt khó được nghiêm túc một lần…