Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 20 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
Cổ của An Điềm đã bị Cố Thiên Tuấn bóp cho đỏ ửng, gương mặt do thiếu dưỡng khí cũng dần trở nên tím tái, nhưng cô thà khuất phục người khác chứ nhất quyết không khuất phục Cố Thiên Tuấn.
An Điềm cố rít qua kẽ răng: “Bất lực... đúng vậy, đồ bất lực, thẹn quá hóa giận, chẳng có bản lĩnh gì!”
“Được, vậy tôi sẽ cho cô biết tôi rốt cuộc có bất lực hay không!” Cố Thiên Tuấn lập tức mất đi lí trí, nói xong hoàn toàn không cho An Điềm có cơ hội suy nghĩ mà mạnh bạo nắm chặt lấy mặt cô mà cưỡng hôn.
Không, đây không phải là cưỡng hôn mà giống như cắn xé hơn.
An Điềm cố ngậm chặt miệng không cho anh tiến vào, nhưng Cố Thiên Tuấn chợt bất ngờ cấu vào hông cô, khiến cô đau quá mà há miệng kêu một tiếng, Cố Thiên Tuấn liền lập tức thừa cơ xông vào.
Cố Thiên Tuấn mặc kệ sự vùng vẫy của An Điềm, vừa ngấu nghiến đôi môi cô đưa tay ôm chặt lấy cô, khiến cơ thể lạnh buốt của cô áp sát vào bộ ngực nóng hổi của anh.
“Cố Thiên Tuấn, anh là tên cầm thú, thả... thả tôi ra!” An Điềm vừa né tránh sự tấn công của Cố Thiên Tuấn vừa căm phẫn cảnh cáo.
Cố Thiên Tuấn tức đỏ mắt, nhưng không nói gì mà chỉ càng mạnh bạo hơn, đưa tay xé toạc chiếc váy vốn đã rất ngắn của An Điềm ra.
An Điềm lập tức trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không thể ngờ Cố Thiên Tuấn có thể làm một việc đồi bại như vậy!
“Cố Thiên Tuấn, anh là tên súc sinh, anh cút đi cho tôi, cút đi!”
“Sao hả, bây giờ biết sợ rồi sao?” Ánh mắt của Cố Thiên Tuấn có hơi long lên, cũng đáng sợ hệt như vào cái đêm mưa gió bốn năm trước, “Nhưng mà đã muộn rồi!”
Cố Thiên Tuấn chỉ cần dùng một tay là đã có thể dễ dàng giữ chặt hai tay của An Điềm, đưa hai cánh tay của cô giơ lên cao, không cho cô phản kháng.
Chiếc váy ngắn của An Điềm đã bị Cố Thiên Tuấn xé toạc, anh dùng một tay còn lại nâng chân của cô lên, ép cô phải phối hợp.
Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định không gọi điện nữa, cô không hề muốn tha thứ cho Cố Thiên Tuấn, cũng rất muốn trừng phạt anh ta, nhưng hiện giờ cô không thể làm được gì cả!
An Điềm hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, sau đó bước xuống giường định rót một li nước để uống.
Lúc này An Điềm cảm thấy đầu mình rất đau, còn toàn thân thì mềm nhũn không còn chút sức lực. Sức khỏe của cô vốn rất tốt, nhưng do bị cảm lại kết hợp với say rượu, đã thế tối qua còn bị Cố Thiên Tuấn hành không biết bao nhiêu lần, thế nên đã ngất đi lúc nào không biết.
An Điềm uống một hơi cạn sạch hai li nước rồi lại nằm lên giường, cô mệt mỏi nằm phịch xuống, không muốn động đậy. Thôi vậy, dù sao cũng chưa có việc làm, cứ nằm một lát đi, khi nào có sức rồi sẽ tiếp tục đi tìm việc...
Nghĩ như thế, An Điềm liền nhắm mắt lại, do mệt quá nên cô cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô vừa mới ngủ thì chuông cửa lại chợt vang lên.
An Điềm giật bắn mình ngồi dậy. Từ sau chuyện xảy ra bốn năm trước, cô trở nên rất nhạy cảm, thế nên bình thường cho dù ngủ say thế nào, chỉ cần một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến cô tỉnh lại ngay.
An Điềm hít một hơi thật sâu, nhặt cái áo ngủ dưới đất lên mặc vào rồi mệt mỏi bước ra mở cửa.
“Ai thế?”
“Tôi đây, chủ nhà đây!”
“Chị đến làm gì?” An Điềm khó chịu hỏi rồi hé cửa ra.
Bà chủ nhà với gương mặt bóng nhẫy lập tức thò đầu vào.