Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 289 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Tuy chuyện tình cảm đang rất hỗn loạn, nhưng sự nghiệp của An Điềm thì lại khá thuận buồm xuôi gió.



Từ sau khi tham gia vào dự án lớn, An Điềm không cần phải làm những việc vặt khác của phòng thiết kế nữa, lại còn được nhận lương gấp đôi, công việc cực kì nhàn nhã.



Tính đến hôm nay thì dự án đã tiến hành được năm ngày rồi, Tô Thanh Dương là nhóm trưởng đã yêu cầu mọi người tự thiết kế một tác phẩm sơ bộ dựa trên chủ đề chính, sau đó mọi người sẽ cùng nhau chỉnh sửa.



Hôm nay, các nhân viên của nhóm dự án đều đến văn phòng mà Tô Thị đã lập riêng cho họ, bắt đầu sửa lại lần cuối bản thảo của mình, chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều.



Trong văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của bút sột soạt vang lên trên giấy.



Lúc này, Dương Thanh Lộ đang chăm chú vẽ bản thảo đột nhiên vươn vai rồi lẩm bẩm: “Trời ơi, mệt quá, bây giờ mà có cốc cà phê hoặc Cappuccino để uống cho tỉnh người thì hay quá.”



Nghe Dương Thanh Lộ nói như thế, Khưu Doanh Doanh ngồi cạnh An Điềm lập tức thở dài, rất tự giác mà đứng dậy rồi nói với các đồng nghiệp trong phòng: “Vừa hay em cũng mệt rồi, mọi người muốn uống gì cứ nói với em, em sẽ đi mua về cho mọi người.”



Nhưng không ngờ Dương Thanh Lộ lại phẩy tay khách sáo nói: “Doanh Doanh, em lúc nào cũng nhanh nhạy quá, lần này em không cần đi đâu.”



Dương Thanh Lộ dứt lời liền nhìn sang Chu Mộng Chỉ: “Chu Mộng Chỉ, cô cũng mệt rồi đúng không? Hay là cô đi mua đồ uống về cho mọi người đi.”



Nghe Dương Thanh Lộ nói, mọi ánh mắt trong văn phòng lập tức đổ dồn về phía Chu Mộng Chỉ.



Từ sau khi Chu Mộng Chỉ gia nhập dự án này, chỉ trong thời gian năm ngày ngắn ngủi thôi mà cô ta đã đạt danh hiệu người đi trễ về sớm nhất trong nhóm, cho dù hiện giờ nhiệm vụ dự án hợp tác này không quá nặng nề nhưng thời gian cũng không quá dư dả.



Không những vậy, Chu Mộng Chỉ còn thường xuyên trưng bộ mặt lạnh lùng ra, nhìn ai cũng khó chịu, lại còn hay ra lệnh cho người khác.




Dương Thanh Lộ hậm hực nhìn Chu Mộng Chỉ, sau đó cầm bản vẽ lên xem thật kĩ.



Chu Mộng Chỉ còn chưa kịp giật lại bản thảo thì đã nghe Dương Thanh Lộ phì cười, giọng cười chứa đầy sự khinh bỉ.



“Cô cười cái gì?” Chu Mộng Chỉ cố kìm cơn giận, cố giữ hình tượng nho nhã thong dong của mình.



“Tôi chỉ là cảm thấy có hơi tò mò.” Dương Thanh Lộ vung vẩy bản vẽ trong tay, nhìn Chu Mộng Chỉ nói: “Cho hỏi chuyên ngành của cô có đúng là vẽ tay không? Khoan nói đến màu sắc, chỉ nội cái tỉ lệ hình vẽ của cô thôi cũng đã thảm hết chỗ nói rồi!”



“Cô!” Chu Mộng Chỉ nổi điên, đưa tay giật lại bản vẽ trong tay Dương Thanh Lộ, “Tôi không muốn phí lời với cô, trả bản vẽ lại cho tôi!”



“Tôi còn chưa xem xong mà, cô Chu Mộng Chỉ việc gì phải gấp rút như vậy? Dù gì chuyên ngành của cô cũng đâu có phải là vẽ!” Dương Thanh Lộ vẫn giữ chặt bản vẽ của Chu Mộng Chỉ, quyết không buông ra.



Chu Mộng Chỉ nghe thế thì lại càng cố giằng mạnh bản vẽ: “Bỏ ra!”



“Cô đừng nhỏ mọn như vậy, tôi chỉ xem thôi mà, có mất của cô miếng thịt nào đâu…”



“Cô mau buông ra cho tôi!”



Một tiếng “xoạt” vang lên, bản thảo của Chu Mộng Chỉ dưới sự giằng co của hai người đã bị xé làm đôi.



Ngay lập tức, bầu không khí lại trở nên yên lặng.