Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 295 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


“Đưa cho cô ấy đi.”



Một giọng nói nhỏ nhẹ và điềm đạm vang lên từ sau lưng An Điềm. Cô quay người lại, nhìn thấy Cố Thiên Tuấn đang đi về phía mình.



An Điềm vô thức cúi đầu xuống, không nhìn vào Cố Thiên Tuấn.



“Cố tổng…” Bây giờ Cao Lỗi không chỉ đỏ tai, mà ngay cả cổ anh cũng đỏ ửng lên. Dù gì anh cũng là một trợ lý nghiêm túc và khiêm tốn, bây giờ bị một cô bé chặn đường tấn công nhưng lại không có sức chống lại, quả thực có chút xấu hổ.



“Cố tổng?” Khưu Doanh Doanh suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn An Điềm hỏi: “Chị An Điềm, đây là tổng tài của tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn hả? Là ông chủ của chú đẹp trai!”



An Điềm “ừm” một tiếng mà thấy đau đầu.



Trong bốn người, hình như chỉ có mỗi Khưu Doanh Doanh không nhận ra được bầu không khí bây giờ rất ngượng ngùng. Sau khi có được câu trả lời khẳng định từ An Điềm, cô tự hào nhìn vào Cao Lỗi: “Này, ông chủ của chú đã cho phép chú đưa rồi, chú còn không mau đưa đi?”



“Tôi…” Dù gì Cao Lỗi cũng đi theo Cố Thiên Tuấn nhiều năm trên thương trường sóng gió, nhưng lần đầu tiên bị một cô bé dắt mũi đi như vậy, anh lại liếc nhìn Cố Thiên Tuấn và gật đầu.



Rồi Cao Lỗi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Khưu Doanh Doanh, trên đó có đủ cách liên hệ với anh.



“Ha ha!” Khưu Doanh Doanh cười phá lên mà không chút kiêng kỵ. Cô cũng lấy danh thiếp của mình ra, không giải thích gì mà nhét thẳng vào tay Cao Lỗi. “Này, chú đẹp trai. Đây là danh thiếp của tôi! Sau này chúng ta liên lạc thường xuyên nhé.”



Cao Lỗi nhìn vào tấm danh thiếp trong tay mình, không nói gì.



“Được rồi, được rồi. Em đã lấy được thông tin liên lạc rồi, chúng ta mau đi thôi.” An Điềm cảm thấy rất ngượng, nhưng tại sao Khưu Doanh Doanh lại không cảm thấy thế?



“Chú đẹp trai, tạm biệt nhé!” Khưu Doanh Doanh nhìn Cao Lỗi với vẻ bịn rịn, nhưng ngay lập tức bị An Điềm lôi đi nhanh như chớp.




“Biết rồi.” Trương Hiển Hy gật đầu. “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”



Nghe thấy lời đảm bảo của Trương Hiển Hy, Cố Thiên Tuấn cảm thấy được an ủi đôi chút. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi ngồi vào trong xe.



“Thiên Tuấn, cám ơn anh đã tặng cho em chiếc vòng ngọc bích này!”



Cố Thiên Tuấn vừa ngồi vào xe, Chu Mộng Chỉ liền sà đến. Cô ta nâng mặt Cố Thiên Tuấn lên và hôn một cái vào má anh.



Lần này, Cố Thiên Tuấn không né tránh, mà còn giả vờ rất vui vẻ, rồi vỗ vai Chu Mộng Chỉ: “Em vui là được.”



“Thiên Tuấn, anh thật tuyệt.” Chu Mộng Chỉ ngả đầu lên vai Cố Thiên Tuấn, mặc kệ Trương Hiển Hy đang có mặt ở đó hay không. Cô ta vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay mình rồi nói một cách vui vẻ. “Mấy ngày trước, em chỉ nói đại trước mặt anh họ thôi, vậy mà anh liền mua nó cho em. Chiếc vòng tay này chắc phải hơn năm triệu nhỉ? Sau này anh đừng lãng phí như vậy nữa.”



“Anh nói rồi, em vui là được. Vả lại, còn phải cám ơn anh họ đã tận tâm nhắc nhở anh.” Cố Thiên Tuấn hơi nghiêng người sang một bên, cố gắng tránh xa Chu Mộng Chỉ, nhưng Chu Mộng Chỉ giống như một viên kẹo dính chặt vào người anh.



“Anh và anh họ đều là những người thương em nhất! Thật tuyệt khi có hai người bên cạnh!” Chu Mộng Chỉ trông vui vẻ từ tận đáy lòng.



Cố Thiên Tuấn thầm phì cười trong lòng, nhưng cuối cùng vẻ mặt cũng rất bình thản.



Trương Hiển Hy nhìn Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn mà cảm thấy buồn cười, đột nhiên cảm thấy thật thú vị khi được xem vở kịch này.



Lúc này, Chu Mộng Chỉ đang vui vẻ bỗng khẽ sụt sùi nức nở.



“Em sao vậy? Mộng Chỉ!” Trong lòng Cố Thiên Tuấn thực sự ghê tởm Chu Mộng Chỉ: Thành thật mà nói, người phụ nữ này thực sự có quá nhiều vở kịch!