Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 296 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


“Không có gì. Em chỉ nghĩ rằng cuộc sống không thể nào luôn hoàn hảo được. Anh thì thương em như thế, nhưng trong công việc, em không được suôn sẻ cho lắm.” Chu Mộng Chỉ sà vào lòng Cố Thiên Tuấn, khóc lóc như mưa.



Chu Mộng Chỉ vừa nói vậy, Cố Thiên Tuấn liền biết lý do tại sao Chu Mộng Chỉ lại làm điều này. Thì ra, đó là chuyện đã gọi nói với anh lúc sáng.



Chu Mộng Chỉ, cô thật sự thù vặt quen thói như vậy sao?



Trong lòng Cố Thiên Tuấn thầm hỏi Chu Mộng Chỉ như thế, rồi giả vờ như không biết gì và nhìn vào cô ta: “Ố? Công việc của em bị gì?”



“Cũng không có gì.” Chu Mộng Chỉ lau nước mắt trên mặt và khẽ nói. “Chỉ là cô Dương Thanh Lộ đó, cô ta…”



“Tôi nhớ hình như việc này đã được giải quyết trong cuộc họp rồi mà.”



Lúc này, Trương Hiển Hy nãy giờ không lên tiếng bỗng mở miệng. Anh quay đầu lại nhìn Chu Mộng Chỉ một cách lịch sự: “Sau đó, chẳng phải cô cũng đã đến văn phòng của Tô Thanh Dương để nói việc này rồi à? Sao hả? Vẫn chưa giải quyết xong à?”



Khuôn mặt của Chu Mộng Chỉ ngay lập tức trắng bệch. Không nhắc đến Tô Thanh Dương còn được, hễ nhắc đến anh, Chu Mộng Chỉ lại càng tức giận hơn.



Sau khi kết thúc ở phòng hội nghị, cô ta liền đi theo Tô Thanh Dương vào văn phòng.



Theo lý mà nói, Tô Thanh Dương biết rõ thân phận của cô ta, nhất định sẽ rất nhiệt tình. Nhưng không ngờ thái độ của Tô Thanh Dương đối với cô ta, từ đầu đến cuối luôn rất lãnh đạm.



Không chỉ vậy, khi Chu Mộng Chỉ nói bóng gió với Tô Thanh Dương rằng phải xử phạt Dương Thanh Lộ, Tô Thanh Dương lại nói thẳng với cô ta: “Dương Thanh Lộ là nhân tài của dự án, không thể tùy tiện sa thải được.”



Lúc đó Chu Mộng Chỉ đã giận điên lên mà hỏi: “Chắc anh biết thân phận của tôi chứ?”



Tuy nhiên, Tô Thanh Dương lại nói một cách dửng dưng: “Chính vì tôi biết thân phận của chị, nên tôi mới không sa thải Dương Thanh Lộ. Đến lúc đó, lỡ như thân phận của chị bị lộ ra, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị cậy thế hiếp người!”
An Điềm không nói nên lời. Cô đưa ngón tay cái lên với Khưu Doanh Doanh nói: “Em giỏi lắm!”



“Nhưng, chị An Điềm à, chị nói xem, em phải bắt chuyện với chú đẹp trai đó thế nào đây?” Bộ dạng của Khưu Doanh Doanh bây giờ chính xác là của một cô gái đang bị tình yêu vây khốn.



An Điềm suy nghĩ một lúc rồi nói với vẻ bất lực: “Chắc là cứ chờ thời cơ mà hành động thôi. Chú đẹp trai đó bị em làm cho sợ rồi. Vì cách theo đuổi người khác như vậy, em là người đầu tiên làm đấy.”



“Vậy thì em nên làm gì đây?” Khưu Doanh Doanh đã gặp khó khăn.



Đột nhiên, dường như Khưu Doanh Doanh nhớ ra điều gì đó, cô liền háo hức nắm lấy tay An Điềm nói: “Phải rồi, chị An Điềm, chẳng phải chị có quen chú đẹp trai à? Hay gọi chú ấy đi ăn cùng chúng ta đi!”



“Đừng, đừng, đừng. Chị không quen anh ta đâu.” An Điềm vội khoát tay.



“Vậy chị quen sao với người đó? Cố tổng đó đó! Em thấy hai người rất thân… Ưm…”



Khưu Doanh Doanh còn chưa nói xong thì An Điềm đã nhanh tay bịt miệng Khưu Doanh Doanh lại. Cô rùng mình nhìn sang Chu Mộng Chỉ, may mà Chu Mộng Chỉ đang đeo tai nghe để nghe nhạc nên không nghe thấy những lời Khưu Doanh Doanh nói.



An Điềm lại liếc nhìn xung quanh, thấy rằng mọi người đều đang làm việc chăm chỉ, không ai nghe họ nói chuyện, lúc này mới cảm thấy yên tâm.



An Điềm vẫn bịt miệng Khưu Doanh Doanh, nói nhỏ vào tai cô: “Chị với Cố tổng đó, và cả chú đẹp trai của em, chỉ quen sơ thôi, quen nhau lúc chị làm trợ lý cho Lâm Hiểu Hiểu, chứ không có gì thân quen. Sau này nhất định không được nói cho người khác biết, chị quen thân với Cố tổng, có biết chưa?”



Khưu Doanh Doanh bị An Điềm bịt miệng, không thể lên tiếng, đành phải gật đầu.



An Điềm thấy Khưu Doanh Doanh đã gật đầu, lúc này mới buông tay mình ra.