Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 40 :
Ngày đăng: 14:39 19/04/20
“Hóa ra chăn màn ở nhà mình cứ ba ngày sẽ thay một lần à?” Cố Thiên Tuấn mỉm cười: “Vậy mà anh có bao giờ chú ý đến đâu! Nhưng sao cũng được, chăn màn nào, chỉ cần em thích là được!”
Cố Thiên Tuấn nói xong liền quay người đi lấy khăn và máy sấy tóc cho Chu Mộng Chỉ.
Thấy Cố Thiên Tuấn không hề nghi ngờ gì mình, Chu Mộng Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nằm xuống giường và chờ Cố Thiên Tuấn đến sấy tóc cho mình.
Cố Thiên Tuấn đã nhanh chóng lấy khăn và máy sấy tóc ra. Chu Mộng Chỉ cầm lấy chiếc khăn từ trong tay Cố Thiên Tuấn, sau đó trải nó lên trên chân anh, rồi gối đầu mình lên đó.
Cố Thiên Tuấn hôn nhẹ vào má Chu Mồng Chỉ, sau đó bắt đầu sấy tóc cho cô.
Mỗi một việc mà Cố Thiên Tuấn làm cho Chu Mộng Chỉ đều rất nghiêm túc. Bàn tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc đen của Chu Mộng Chỉ, yêu thương và dịu dàng, trông giống như một bức tranh chân thực tuyệt đẹp.
Chu Mộng Chỉ nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Cố Thiên Tuấn, mỉm cười và hỏi: “Thiên Tuấn, suốt ngày hôm nay anh đã làm gì vậy?”
“Hôm nay hả…” Cố Thiên Tuấn cũng bắt đầu trò chuyện với Chu Mộng Chỉ. “Sáng hôm nay, anh ở văn phòng xem công văn. Buổi chiều, anh bị Kính Trạch lôi đến buổi biểu diễn thời trang do công ty Tô Thị tổ chức. Anh cũng định đến đó xem thử xem có bộ nào phù hợp với phong cách của em không, nhưng…”
Cố Thiên Tuấn nói đến đây liền dừng lại. Anh mừng vì mình không tiếp tục nói về việc vì đã gặp An Điềm nên cảm thấy lúng túng, cho nên mới về nhà sớm hơn dự định.
Song, Chu Mộng Chỉ lập tức vặn hỏi: “Nhưng thế nào?”
Cố Thiên Tuấn nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của Chu Mộng Chỉ, cổ họng khẽ nhúc nhích, và cuối cùng nói: “Nhưng không thấy bộ nào phù hợp với phong cách của em, vậy nên anh mới về nhà sớm đấy.”
Cố Thiên Tuấn nói xong được một lúc, Chu Mộng Chỉ vẫn không trả lời. Anh tưởng Chu Mộng Chỉ đang giận mình, nên lo lắng hỏi: “Mộng Chỉ à, em đang giận hả? Sao em chỉ nhắm mắt mà không nói gì hết? Bộ em không khỏe chỗ nào hả?”
Chu Mộng Chỉ lắc đầu với vẻ yếu ớt. Cô phải mất một lúc mới mở mắt ra được: “Không có gì. Em vẫn khỏe, chỉ thấy hơi mệt thôi.”
“Vậy Mộng Chỉ à, nếu anh đã làm sai chuyện, em có tha thứ cho anh không?” Cố Thiên Tuấn nhìn vào Chu Mộng Chỉ mà cảm thấy lương tâm đầy tội lỗi.
“Tất nhiên là có!” Chu Mộng Chỉ đã khôi phục lại được trạng thái ban đầu. Cô gật đầu thật mạnh rồi lao vào vòng tay của Cố Thiên Tuấn. “Thiên Tuấn à, dù anh đã làm sai chuyện gì, em cũng sẽ tha thứ cho anh.”
“Thật sao?” Cố Thiên Tuấn ôm chặt Chu Mộng Ch vào lòng, cảm thấy vô cùng an ủi.
“Thật!” Chu Mộng Chỉ gật đầu thật mạnh.
“Được rồi.” Có được lời hứa của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn nhiều. Anh siết chặt vai của Chu Mộng Chỉ, nhìn vào mặt cô, ngập ngừng một lúc, và cuối cùng nói: “Mộng Chỉ à, anh muốn thú nhận với em một chuyện.”
Chu Mộng Chỉ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiên Tuấn, còn nói muốn thú nhận với mình, nên cô không thể kìm nén sự tò mò: “Vâng, anh nói đi, em sẽ lắng nghe.”
Cố Thiên Tuấn lại hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra, tối qua, anh đã không ở cùng Kính Trạch, mà đi cùng với một cô gái.”
Ồ, hóa ra là chuyện này à!