Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 443 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
60443.Nhưng ngay sau đó, Cố Thiên Kỳ lại buông tay: Nhiên Nhiên hôm nay đã rất mệt rồi, cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi, dù sao mình bây giờ cũng đã được ở lại đây, ngày tháng được ở bên Nhiên Nhiên còn dài mà.
Cố Thiên Kỳ đứng nhìn cánh cửa phòng ngủ một lúc rồi quay người rời đi.
An Điềm đang nín thở trong phòng ngủ, không nghe thấy tiếng Cố Thiên Kỳ gõ cửa nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiếc quá đi mất.” Cố Thiên Tuấn vẫn đang đặt tay lên người An Điềm, nói với vẻ tiếc nuối.
“Cố Thiên Tuấn!” An Điềm gọi Cố Thiên Tuấn, muốn cảnh cáo anh đừng có mà quá đáng, nếu vừa rồi mà Thiên Kỳ thật sự xông vào thì cô chắc chắn sẽ rất xấu hổ!
Cố Thiên Tuấn cúi đầu hôn lên môi An Điềm, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Gọi tên anh một cách quyết liệt như vậy, có phải do đợi hết nổi rồi không?”
“Cố Thiên Tuấn, tôi không phải có ý đó, tôi… chậc…” An Điềm còn chưa dứt lời thì đã bị động tác tiếp theo cắt ngang, cô lập tức nhắm mắt lại đưa tay ôm lấy Cố Thiên Tuấn…
Một đêm nhẹ nhàng trôi qua, bước chân mùa hè càng lúc càng đến gần, hoa cỏ trong vườn hoa biệt thự bắt đầu nở rộ, mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi.
Trong biệt thự, Cố Thiên Tuấn đặt bữa sáng do chính tay anh nấu lên bàn rồi đẩy cửa phòng ngủ của An Điềm.
An Điềm lúc này vẫn còn đang nằm mơ màng trên giường, Cố Thiên Tuấn quả nhiên đã thực hiện đúng lời hôm qua anh nói với An Điềm, đó là không cho cô xuống nổi giường.
“An Điềm, em dậy chưa? An An đã đi học rồi, em cũng nên dậy đi chứ.” Cố Thiên Tuấn vuốt mặt An Điềm, giọng nói hoàn toàn chẳng giống giọng của một tổng tài lạnh lùng chút nào.
“Đừng có nói nữa!” An Điềm khó chịu xoay người, tối qua Cố Thiên Tuấn đã giày vò cô rất lâu mới chịu ngủ, khiến cô mệt chết đi được, cũng không hiểu Cố Thiên Tuấn lấy đâu ra lắm sức lực như vậy nữa.
“Bây giờ anh phải đến công ty làm việc rồi, anh đã nấu bữa sáng cho em rồi nhé.” Cố Thiên Tuấn vừa nói vừa kéo rèm cửa sổ phòng ngủ ra, “Cho anh nhìn em ăn sáng đi, ăn xong em có thể quay về phòng ngủ bù, được không?”
“Ấy, Cố Thiên Tuấn!” An Điềm lúc này mới nhận ra Cố Thiên Tuấn đã giận rồi, liền vội vàng đuổi theo.
Còn Cố Thiên Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng giận dữ của Cố Thiên Tuấn, khóe môi nở một nụ cười đắc ý.
An Điềm đuổi theo đến tận cửa phòng khách, đưa tay nắm lấy vạt áo Cố Thiên Tuấn rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Cố Thiên Tuấn, anh đang giận à?”
Cố Thiên Tuấn cúi mắt nhìn An Điềm, một lúc lâu sau mới hỏi bằng giọng hết sức nghiêm túc: “An Điềm, sandwich anh làm thật sự rất dở sao?”
“Hả?” An Điềm có hơi không kịp phản ứng, cô cứ tưởng Cố Thiên Tuấn giận vì cô mải nói chuyện với Cố Thiên Kỳ mà không quan tâm anh, nào ngờ anh lại để bụng chuyện bánh sandwich không ngon, thế nên cô cứ ngẩn người ra nhìn anh rồi ma xui quỷ khiến thế nào đó mà lại gật đầu.
Cố Thiên Tuấn càng sa sầm nét mặt, nhìn chằm chằm An Điềm, vẻ kiên định trong ánh mắt ấy làm An Điềm giật bắn mình: “Bữa sáng hôm sau anh làm nhất định sẽ khiến em hài lòng!”
“Chậc, ha ha, được, cố lên nhé!” An Điềm nắm hai tay lại làm động tác cổ vũ Cố Thiên Tuấn.
“Em ở nhà phải ngoan đấy, anh tan làm sẽ về với em ngay.” Cố Thiên Tuấn xoa đầu An Điềm, “Anh sẽ học nấu món ngon cho em.”
“Ừ.” An Điềm hạnh phúc gật đầu tiễn Cố Thiên Tuấn đi làm.
Hôm nay thời tiết cực kì đẹp, do khu nhà giàu nằm cách trung tâm thành phố khá xa nên không khí cũng rất trong lành, An Điềm hít một hơi thật sâu tận hưởng dưỡng khí rồi quay người vui vẻ bước vào trong biệt thự.
An Điềm vừa vào đến bàn ăn thì chợt nghe thấy một mùi thơm ngào ngạt, cô khịt khịt mũi, lần theo mùi thơm ấy mà bước vào bếp.
Cố Thiên Kỳ lúc này đang đeo tạp dề, mặc chiếc áo sơ mi tay dài, tuy trông có vẻ hơi gầy nhưng vẫn rất khỏe mạnh năng động.