Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Chương 444 :
Ngày đăng: 16:22 19/04/20
60444.Lúc này, Cố Thiên Kỳ chợt quay người lại nháy mắt với An Điềm: “Nhiên Nhiên, chờ thêm chút nữa nhé, bữa sáng sẽ có ngay thôi!”
“Chậc, không cần phiền vậy đâu.” An Điềm phẩy tay, “Chị tự nấu cũng được mà.”
“Không sao mà.” Cố Thiên Kỳ quay người lại đặt tay lên vai An Điềm rồi đẩy cô ra ngoài sofa phòng khách, “Chị cứ ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, bữa sáng sắp xong rồi, đảm bảo chị ăn lần đầu là sẽ thích ngay!”
“Nhưng mà…”
Cố Thiên Kỳ còn chưa đợi An Điềm nói xong đã quay lại bếp.
An Điềm thở dài, cảm thấy bắt Cố Thiên Kỳ nấu bữa sáng cho mình thế này thật sự có hơi ngại, nhưng ngửi mùi hương nức mũi tỏa ra từ trong bếp, trong lòng cô lại bất giác cảm thấy rất kì vọng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Cố Thiên Kỳ đã bưng mấy món ăn ngon lành từ trong bếp ra, gồm có cháo gạo lứt khoai lang, rau xào tôm, trứng gà hấp và vài món nhỏ khác nữa.
“Woa!” An Điềm nhìn Cố Thiên Kỳ há hốc mồm kinh ngạc, “Cố Thiên Kỳ, chỉ là ăn sáng thôi mà, sao em lại nấu ra mấy món thịnh soạn thế này?”
“Lúc trước, khi còn ở đây, em đã biết chị rất thích ăn mấy món ăn gia đình này rồi, cho nên bốn năm nay em đã luôn học nấu theo khẩu vị của chị đấy.” Cố Thiên Kỳ nhìn vào mắt An Điềm, nở nụ cười ấm áp khiến An Điềm ngẩn ngơ.
An Điềm chớp chớp mắt, lập tức nhận ra mình suýt nữa đã tan vào nụ cười ấy của Cố Thiên Kỳ.
“E hèm…” An Điềm bất giác đằng hắng rồi cười với Cố Thiên Kỳ, “Vậy… chúng ta ăn thôi!”
“Chị quên rồi à? Em ăn sáng rồi mà!” Cố Thiên Kỳ vuốt tóc An Điềm, “Mấy món này chị ăn là được rồi, em nấu theo đúng khẩu phần của chị đấy.”
“Chị… chị đâu có…” An Điềm càng nói càng nhỏ tiếng, cảm thấy chột dạ, “Chị đâu có ăn nhiều như vậy.”
“Được rồi, ăn cơm thôi!” Cố Thiên Kỳ cầm đũa lên đưa cho An Điềm.
“Nhiên Nhiên, mau lên đi.” Cố Thiên Tuấn đứng bên cạnh thúc giục.
“Chẹp.” An Điềm mím môi, “Như thế thì không hay lắm đâu!”
“Có gì mà không được? Nhiên Nhiên, sao chị lại tự trói buộc mình như vậy?” Cố Thiên Kỳ lại đẩy cái xe lên phía trước động viên An Điềm.
“Vậy… chị thật sự có thể ngồi à?” An Điềm hỏi lại Cố Thiên Kỳ lần nữa.
Cố Thiên Kỳ thấy dáng vẻ rất muốn thử nhưng còn ngại của An Điềm thì liền bước đến trước mặt cô, rồi trong lúc cô chưa kịp phản ứng gì liền bế thốc cô lên đặt vào trong xe đẩy.
“Cố Thiên Kỳ!” An Điềm lọt thỏm trong chiếc xe, tuy rất phấn khích nhưng vẫn cảm thấy ngượng.
“Nhiên Nhiên, chúng ta đi thôi!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền đẩy chiếc xe đi.
“Á, từ từ thôi, ha ha…” An Điềm vừa thấy sợ lại vừa thấy thích, đưa tay nắm chặt hai bên thành xe đẩy, tiếng gió lướt qua bên tai, các món hàng bày bán trên giá lao vun vút ra sau lưng rất nhanh.
Cứ thế, hai người chạy qua chạy lại trong một khu vực ít người ở siêu thị, An Điềm lúc đầu còn sợ, nhưng dần dần thấy rất vui, thả lỏng hai tay rồi từ từ giơ ngang, tưởng tượng mình đang bay lượn.
Nụ cười rạng rỡ của An Điềm hiện lên trong đáy mắt Cố Thiên Kỳ, khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.
“Nhiên Nhiên, ngồi cho chắc nhé, chuẩn bị rẽ này!” Cố Thiên Kỳ đang đẩy xe chợt giảm tốc rồi rẽ ngang một cái.
“Á!” Một tiếng hét thất thanh của phụ nữ vang lên.
Thì ra, Cố Thiên Kỳ vừa rẽ ngang thì phía trước chợt nhìn thấy một bóng người khiến cả An Điềm và Cố Thiên Kỳ đều giật bắn mình, cũng may Cố Thiên Kỳ phản ứng nhanh, kịp thời dừng xe lại.