Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 127 : Cự nhiên là anh

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Nam Cường Thịnh rất hiếm khi tức giận như thế này trong đời, nó hoàn toán khác với một người bình thường luôn tao nhã, nhẹ nhàng lịch sự, căn bản không biết tức giận là gì như anh ta, Đường Tinh Khanh cũng chưa hề nhìn thấy Nam Cường Thịnh như vậy.



Dáng vẻ khiến người chấn động và cả khuôn mặt lạnh lùng hà khắc khiến anh tựa như một người khác.



Không hổ là bạn của Đông Phùng Lưu, không có ai là người đơn giản.



Trần Canh Thiên đang vô cùng tức giận vì bị đánh đến sưng phù cả khuôn mặt, hắn chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã thế này, từ nhỏ đến lớn ai mà chẳng yêu thương nhường nhịn hắn, thế mà người đàn ông này lại dám đánh hắn.



“Mày…mày chờ đấy! Tao sẽ không để mày yên đâu!” Trần Canh Thiên nói xong liền đứng dậy định đi ra ngoài.



“Từ từ! Tao có nói mày có thể đi hay sao?” Nam Cường Thịnh đá một phát vào mông Trần Canh Thiên, thế là Trần Canh Thiên kêu lên một tiếng rồi cả cơ thể vừa đứng lên lại ngã phịch xuống đất.



Mặt mũi của Trần Canh Thiên coi như mất sạch, lúc này hắn ta liền chửi ầm lên: “Thằng chó này! Mày dám đá mông tao! Mà nói thì tao có làm cái gì đâu! Mắc mớ gì mày đánh tao!”



“Thế này mà mày bảo là không làm gì?” Sắc mặt Nam Cường Thịnh lạnh lùng rồi tiếp tục đá một phát nữa vào mông Trần Canh Thiên, nói một cách khinh thường: “Đừng tưởng mày là tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Trần thì tao sẽ sợ mày, tao nói cho mày hay, tao mà nói chuyện này cho Đông Phùng Lưu thì sau này mày chẳng chịu nổi đâu!”



Do Trần Canh Thiên đang nổi nóng, lúc này hắn chỉ muốn cho thằng khốn kiếp trước mặt này một bài học, để đe dọa anh ta, hắn liền chẳng nghĩ gì mà nói: “Mẹ kiếp! Đông Phùng Lưu là cái thá gì! Tao nói cho mày hay, bạn của b tao là Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố! Chỉ cần một câu của bố tao thì tao có thể khiến Đông Phùng Lưu không làm ăn gì được ở cái đất này!”



“Ồ?” Hai âm thanh cùng vang lên ở cả trước và sau người Trần Canh Thiên.



Trần Canh Thiên sau khi nghe được âm thanh thứ hai ở trong phòng bệnh thì sợ hãi mà vội ngẩng đầu lên, hắn nhìn Nam Cường Thịnh một cách bối rối, rồi lại chần chờ mà quay đầu nhìn người phía sau…
Trần Canh Thiên đã nghĩ sai rồi, hắn hoàn toàn đã đánh giá thấp vị trí của Đường Tinh Khanh trong lòng Đông Phùng Lưu.



Nếu như là trước kia mà nghe được có người đàn ông khác đụng chạm đến Đường Tinh Khanh thì anh cũng sẽ chỉ mỉm cười mà chẳng hề quan tâm, thế nhưng bây giờ, anh không cho phép người khác chạm vào Đường Tinh Khanh, ai cũng không được. Nếu ai dám đụng vào thì anh chắc chắn sẽ khiến người đó phải trả giá đắt!



Cú đá này của Đông Phùng Lưu cũng đã khiến đời sống sinh hoạt nửa đời sau của Trần Canh Thiên đi tong.



“Hừ, chó đẻ, cút đi!” Đông Phùng Lưu lạnh lùng quát, lúc này dù cho Trần Canh Thiên có đau đến mức độ nào thì dù có bò cũng phải bò ra khỏi phòng bệnh.



Trong lòng hắn ta lúc này tràn đầy sợ hãi, chỉ sợ Đông Phùng Lưu đổi ý muốn cái mạng chó của hắn.



Nhưng Trần Canh Thiên không ngờ tới là khi mà hắn chịu đựng đau nhức mà đi ra khỏi phòng bệnh thì cả người lại bị người kéo mạnh về một hướng khác. Còn về chuyện hắn bị kéo đi đâu, lại có kết quả thế nào thì không cần nói cũng biết…



Sau khi Trần Canh Thiên bị người kéo đi thì phòng bệnh cũng trở nên tĩnh lặng lại, hai bàn tay Đông Phùng Lưu siết chặt vào nhau, thật ra vừa nãy anh đã muốn giải quyết luôn Trần Canh Thiên tại chỗ, nhưng nghĩ Đường Tinh Khanh vẫn còn ở đây, lỡ mà để cô ấy thấy hình ảnh máu me như vậy thì thật không tốt.



Đông Phùng Lưu nghĩ thế liền nhìn sang Đường Tinh Khanh đang nằm trên giường bệnh, thì bỗng anh phát hiện cô có vẻ ngủ rất yên ổn, bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.



Sao lại thế, vừa nãy ồn ào như thế mà cô ấy cũng không bị tỉnh giấc?!



Đông Phùng Lưu phát hiện sự khác lạ liền vội đi qua xem Đường Tinh Khanh, vừa xem xong thì Đông Phùng Lưu càng muốn giết người.