Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 128 : Anh thay đổi rất nhiều

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Nút áo bệnh nhân của Đường Tinh Khanh thế mà lại bị cởi ra, cảnh xuân bên trong lộ ra hết cả!



“Đây là sao?!” Giọng nói của Đông Phùng Lưu khàn khàn, cứ như thể anh đang đè nén điều gì đó, sát khi đang tỏa ra từ người anh khiến người ta thấy mà lạnh người.



Anh vừa mới nhận được điện thoại của Nam Cường Thịnh mới nhanh chóng đến đấy, ngay cả tiệc xã giao quan trọng đều bỏ, thế nhưng đối với những chuyện xảy ra vừa nãy thì hoàn toàn không hay biết!



Nam Cường Thịnh lúc này cũng đã bình tĩnh lại, anh ta cũng quay lại với dáng vẻ bình thường, rồi bĩnh tĩnh nói rằng: “Không sao, chỉ là tên khốn kia bỏ thuốc cô ấy, bây giờ chỉ là ngủ say thôi, rất nhanh sẽ tỉnh.”



Thuốc?



Lúc này Đường Tinh Khanh đang mang bầu, mà uống thuốc là việc tối kỵ của bà bầu, tại sao hắn có thể bỏ thuốc cô ấy! Mà càng tệ hơn là anh không biết Trần Canh Thiên bỏ thuốc gì cho cô ấy, và bỏ bao nhiêu!



Thằng chó chết này!



Đông Phùng Lưu đập mạnh vào tường, trong ánh mắt tràn ngập tức giận, anh hận không thể lao ra giết chết Trần Canh Thiên!



Nam Cường Thịnh thấy vậy liền thở dài, anh ta cứ như thể người vừa nổi giận bừng bừng xông vào chẳng phải là anh ta vậy, ngược lại anh ta còn an ủi Đông Phùng Lưu: “Đừng tức giận, Tinh Khanh không sao là được rồi.”



Đông Phùng Lưu nghe vậy liền cố nén lại lửa giận trong lòng, anh nhìn lướt qua Nam Cường Thịnh rồi nói một cách thành khẩn rằng: “Cảm ơn cậu, nếu không phải cậu đúng lúc nói cho tôi biết, thì tôi…”



Nếu như Nam Cường Thịnh không báo cho Đông Phùng Lưu, thì kết quả dường như cũng không có gì thay đổi, Nam Cường Thịnh đã đến cũng đã ngăn lại hành vi của Trần Canh Thiên, mà Đông Phùng Lưu thì lại đến muộn.



Không nghĩ tới rằng đó lại là sự thất trách của chính mình!




Mà nhắc đến bảo mẫu thì Đường Tinh Khanh nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Dì Hà đâu?”



Nhắc đến bảo mẫu thất trách ngày hôm qua thì đôi mắt Đông Phùng Lưu lại tối sầm lại, nhưng vẫn nói thản nhiên: “Anh để cô ta nghỉ rồi, sau này anh sẽ chăm sóc em.”



Đường Tinh Khanh nghe thế liền biết là có chuyện gì rồi. Dì Hà tuy chỉ ở chung với cô có một ngày nhưng cô vẫn khá thích người bảo mẫu này, bà cứ như cô hàng xóm nhà bên, đối xử với cô vừa thân thiết lại ôn tồn.



Đường Tinh Khanh sợ Đông Phùng Lưu bất mãn gì với dì Hà liền nhìn thẳng vào mắt anh ép hỏi: “Sao lại cho cô ấy nghỉ, xảy ra chuyện gì sao?”



“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Đông Phùng Lưu hỏi lại, anh nghiêm túc nhìn Đường Tinh Khanh rồi nói: “Anh muốn găp em nên liền tự mình đến chăm sóc em, chẳng lẽ không được hay sao? Được rồi, ngoan, em ăn cháo đi.”



Thấy thái độ của Đông Phùng Lưu như thế thì Đường Tinh Khanh càng thêm chắn chắn rằng trong này đã có việc gì xảy ra, thế nhưng dù cô có ép hỏi thế nào thì Đông Phùng Lưu vẫn nhất quyết không nói ra.



Đông Phùng Lưu càng thế thì Đường Tinh Khanh càng bất an, dù sao đã có một ví dụ sống như La Vinh Hiển trước mắt cô thì giờ Đường Tinh Khanh thật sự không thể tin Đông Phùng Lưu được. Anh ta nói không có việc gì, thế thì chắc chắn là có chuyện.



Mà nguyên nhân mà Đông Phùng Lưu không nói với Đường Tinh Khanh cũng chính là vì không muốn chuyện hôm qua để lại kí ức không tốt đẹp cho cô, việc này hoàn toàn không cần cô để tâm đến, chỉ cần cô ấy an tâm tĩnh dưỡng tốt sức khỏe là được.



Nhưng Đường Tinh Khanh không phải kiểu người dễ dàng chịu thua, một khi cô ấy đã bướng bỉnh thì ai cũng không ngăn được, thế là cả cháo cũng không uống nữa, cứ thế đối mặt chất vấn Đông Phùng Lưu nguyên nhân sự việc.



Tính tình của Đông Phùng Lưu vốn cũng không tốt, thế là thấy tình hình sắp phát triển thành cãi nhau, anh liền vôi gián đoạn câu chuyện: “Anh nhớ còn chút việc gấp ở công ty, anh đi làm trước đã.”



Nói xong liền đứng dậy rời đi.