Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 152 : Đừng vui mừng sớm quá

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Cứ thế, nhờ sự giới thiệu có trọng lượng của Doãn Thu Ngọc, mà Đường Tinh Khanh thuận lợi trở thành thư kí tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Đông Phùng.



Sau sự hợp tác thành công, tâm trạng của Doãn Thu Ngọc cũng vô cùng vui vẻ, khí thế trên người cũng không kiêu căng như vậy, cô ta đắc ý cười nói với Đường Tinh Khanh: "Nếu đã vậy, thì hôm nay cô bắt đầu đi làm."



"Vâng." Việc đau đầu đã giải quyết xong, Đường Tinh Khanh nói một cách vui vẻ.



Nhưng lời vừa dứt, cô đột nhiên nghĩ đến một sự thật!



Nếu như hôm nay bắt đầu đi làm thì có nghĩa là hôm nay sẽ gặp Đông Phùng Lưu... Vừa nghĩ đến việc gặp mặt Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh liền hồi hộp không ngớt, còn có cả chút sợ hãi.



Có lẽ là vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối diện với anh ta, hoặc là sợ bản thân nhìn thấy anh ta lần nữa thì lại không có cách nào để tháo chạy khỏi anh ta nữa.



Đường Tinh Khanh không thể tưởng tượng, năm đó lúc cô rời xa Đông Phùng Lưu, anh ta đã tức giận thế nào, thậm chí, đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ.



Đông Phùng Lưu chắc chắn là tức đến nỗi muốn giết người!



Vừa nghĩ đến sự giận dữ của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh bất giác cảm thấy chán ghét.



Tiếp đó, cô lại nghĩ đến con trai cưng của mình... Cân nhắc kĩ lưỡng, Đường Tinh Khanh hạ quyết tâm, vì giành được con trai về, cô phải liều thôi.



Thôi... Đến đi! Đông Phùng Lưu! Cho dù anh có thế nào, tôi cũng không sợ anh đâu! Tôi đã không còn là Đường Tinh Khanh của sáu năm về trước nữa rồi.



……
"Tôi biết rồi." Đường Tinh Khanh thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: "Cô nói lâu như vậy, hay là lát nữa cùng đi ăn trưa luôn?"



"Không cần đâu, ở lại đây tôi càng phiền, hơn nữa hôm nay tổng giám đốc có thể sẽ bận, cô ở lại đây chuẩn bị cơm trưa cho anh ấy." Thư kí trước vừa nói vừa vẫy tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.



Nghe thấy phải chuẩn bị cơm trưa cho Đông Phùng Lưu, tim của Đường Tinh Khanh đập nhanh hơn, cả buổi sáng ấy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đông Phùng Lưu, vốn dĩ cô cho rằng bản thân cô đã chuẩn bị tốt việc đối diện lần nữa với anh ta, không ngờ gần đến lại có cảm giác hoảng loạn đến vậy.



Hít một hơi thật sâu, trong lòng Đường Tinh Khanh tự cổ vũ cho bản thân, chính vào lúc này, điện thoại nội bộ ở trên bàn thư kí reo lên.



Vừa nghe thấy âm thanh ấy, thư kí trước vừa định rời đi đột nhiên biến sắc, cô hoảng loạn lúng túng nhìn Đường Tinh Khanh, bộ dạng sợ sệt, vội vàng nói: "Tiêu rồi! Sáng nay mải dẫn cô đi mà quên không chuẩn bị cà phê cho tổng giám đốc rồi, anh ấy chắc chắn đang giục! Tôi mặc kệ, tôi đi trước đây, cô tự cầu phúc đi nha!"



Vừa nói cô ta liền chạy như bay.



“……”



Đường Tinh Khanh cũng bị tin tức đột ngột như vậy làm cho dao động, cổ họng nuốt ực, sau đó liền nhấc điện thoại nội bộ liên tục kêu lên, nhẹ nhàng nói: "Chào tổng giám đốc."



"Sao lâu như vậy mới nghe máy..." Đông Phùng Lưu nói được một nửa thì liền dừng lại, anh ta hỏi một cách nghi hoặc: "Cô là ai?"



Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà rất lâu rồi chưa được nghe trong loa, không biết là do hồi hộp hay là vì điều gì khác, mà tim của Đường Tinh Khanh đập loạn xạ, cô cầm chắc loa trong tay nhẹ nhàng run lên, trong lòng tự an ủi mình vô số lần.



Cố gắng ổn định lại giọng nói của mình, Đường Tinh Khanh nói một cách bình tĩnh: "Chào tổng giám đốc, tôi là thư kí mới đến, tôi tên là Đường Tiểu Anh, hôm nay là lần đầu tiên đến đây.”