Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 153 : Sáu năm sau gặp lại đông phùng lưu

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Thư kí mới đến...



Giờ đến lượt phía Đông Phùng Lưu im lặng, hiệu suất làm việc của phòng nhân sự này không tồi, yêu cầu mà vừa hôm qua anh đưa ra, thì hôm nay đã tìm một thư kí mới cho mình rồi.



"Vậy à, vậy cô vào đây một chuyến." Nói xong, Đông Phùng Lưu liền tắt máy.



Đường Tinh Khanh nhìn chiếc điện thoại đang vang vọng tiếng tút tút, trong lòng không hiểu sao lại thất vọng.



Lẽ nào Đông Phùng Lưu không nghe ra giọng nói của cô sao, cho dù đã sáu năm trôi qua, nhưng giọng nói của cô vẫn không hề thay đổi. Hay là, thực ra anh sớm đã nghe ra, chỉ là đang giả vờ?



Đường Tinh Khanh nhìn cánh cửa phân cách giữa cô và Đông Phùng Lưu chỉ cách nhau gang tấc, trong lòng lo lắng không yên.



Chỉ cần cô mở cánh cửa này ra, thì có thể nhìn thấy Đông Phùng Lưu mà sáu năm nay chưa gặp rồi.



Đông Phùng Lưu nhìn thấy cô thì lập tức sẽ có biểu cảm gì, tức giận? Hay sẽ kiềm chế cơn tức giận? Hay là sẽ nhìn thẳng vào cô, rồi lại sỉ nhục cô thậm tệ?



Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Tinh Khanh cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, sợ gì mà sợ, bây giờ là Đông Phùng Lưu nợ cô, chứ không phải là cô nợ Đông Phùng Lưu.



Nếu Đông Phùng Lưu dám ra tay với cô, thậm chí là ra tay với con cô, cô chắc chắn sẽ liều mạng đến cùng với anh ta.



Đường Tinh Khanh mang theo suy nghĩ ấy, vừa lo lắng vừa thấp thỏm mở cánh cửa dường như là thông đến địa ngục....



"Cô chính là thư kí mới đến? Tên gì?"



Đông Phùng Lưu đặt đống công việc trong tay xuống, vừa chuyển động cây bút trong tay, vừa trầm tư nói.
Đường Tinh Khanh bưng cà phê đến trước mặt Đông Phùng Lưu, đặt lên bàn.



"Cho hỏi tổng giám đốc còn cần gì nữa không ạ?" Đường Tinh Khanh thấp giọng hỏi một cách chuyên nghiệp.



Thế nhưng Đông Phùng Lưu đang bận công việc không hề trả lời kịp, đợi đến khi anh ta xem xong văn kiện đó mới ngẩng đầu dậy, đưa tay cầm cốc cà phê nhẹ nhàng nhấp hụm.



Sau đó, trong đôi mắt của Đông Phùng Lưu loé lên sự kinh ngạc, mùi vị của cốc cà phê này, chính là hương vị mà anh thích.



Không nén nổi anh nhăn mày, Đông Phùng Lưu còn tò mò nhìn Đường Tinh Khanh, hỏi: "Cô làm kiểu gì vậy?"



Đồng thời, Đông Phùng Lưu cũng cảm thấy thư kí này rất kì lạ, từ ấn tượng đầu tiên trông thấy thì không thích cho lắm, vừa quê vừa tục, nhưng lại rất điềm nhiên, không giống những cô gái khác vừa mới đến là dùng đủ mọi cách để lấy lòng anh ta, cái cảm giác mà Đường An KÌ mang đến cho người khác, ngược lại giống như cố gắng giữ khoảng cách.



Đông Phùng Lưu rất hài lòng với thư kí như vậy, chí ít như vậy anh có thể yên tâm làm việc, chứ không giống hôm qua, cãi nhau ầm ĩ.



Chỉ là điều khiến Đông Phùng Lưu không ngờ đến, cô thư kí này lại có thể nắm được khẩu vị của anh, pha ra hương vị mà anh thích nhất, không thừa không thiếu, rất vừa.



Bởi vì anh rất kén chọn cà phê, người bình thường đều pha không ngon vị cà phê mà anh muốn, thư kí trước cùng được anh chọn rất lâu mới miễn cưỡng pha ra hương vị mà anh muốn.



Đường Tinh Khanh cười nhạt trong lòng, cơ thể hơi cúi xuống, nói một cách không kiêu ngạo: "Vì thư kí trước đã nhắc nhở tôi, nói cà phê của tổng giám đốc phải đắng, không được cho thêm đường, nhưng lại không được quá đắng, thế nên tôi mới nghĩ ra cách, cho thêm chút mật ong.”



Nói thì nói như vậy, sự thật là quãng thời gian Đường Tinh Khanh ở nhà Đông Phùng Lưu, từ lâu đã nắm rõ sở thích và thói quen sinh hoạt của anh rồi, lúc người hầu xay cà phê cho anh, cô cũng đã từng ở bên cạnh để xem, cho nên mới biết cà phê mà Đông Phùng Lưu uống là loại cho thêm chút mật ong.



Nhiều năm như vậy, khẩu vị của anh vẫn không thay đổi!