Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 163 : Tốt nhất cô an phận một chút

Ngày đăng: 18:34 30/04/20


Nhưng Đường Tinh Khanh càng giãy giụa, Đông Phùng Lưu càng tức giận, anh càng dùng sức đè lên cô, ra tay vô cùng độc ác!



Cảm thấy cơ thể đột nhiên bị ngạt thở, Đường Tinh Khanh hô hấp khó khăn, dần dần từ bỏ việc giãy giụa, mồm nói không rõ: “Đông Phùng Lưu... anh... rốt cuộc anh muốn làm... gì... buông... buông tôi ra...”



Thấy Đường Tinh Khanh cuối cùng đã ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa, Đông Phùng Lưu tiếp tục duy trì lực ở tay, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng cười nói: “Thư ký của tôi đừng quá hám trai, tốt nhất cô nên kiềm chế một chút! Đừng ra ngoài là quyến rũ đàn ông, khiến cho tôi mất mặt!”



“...” Tên quỷ tha ma bắt này! Cô có chỗ nào hám trai chứ!



Đường Tinh Khanh tức giận, nhưng lúc này cô đã khó chịu đến mức không thở nổi, cô nhịn đau, giãy giụa lần nữa, hai tay dùng sức kéo tay anh, muốn anh buông mình ra.



Nhìn thấy mặt Đường Tinh Khanh từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại chuyển sang xanh, Đông Phùng Lưu vẫn lạnh lùng như cũ, khuôn mặt vô tình, ánh mắt lạnh băng.



Cho đến khi Đường Tinh Khanh dường như sắp ngất đi, Đông Phùng Lưu mới lẳng lặng rút cánh tay về, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: “Lần này tôi chỉ cảnh cáo cô, nếu lần sau cô còn dám làm những việc không sạch sẽ, nhất định tôi sẽ không tha cho cô dễ dàng như ngày hôm nay đâu!”



“... Khụ khụ!” Đường Tinh Khanh đã có thể hít thở, lập tức trở mình, ho sặc sụa, cố gắng hít thở, vừa rồi thiếu chút nữa là cô đã bị ngất rồi!”



Tên khốn nạn chết tiệt này! Vẫn giống như sáu năm trước, thường nghi ngờ cô và những người đàn ông khác có qua lại với nhau, vẫn bá đạo ngang ngược như vậy, không nói lý lẽ, lạnh lùng tàn khốc!



Đông Phùng Lưu, tôi thật sự chịu đựng anh đủ rồi!!!



Nếu không phải vì con trai, cô cũng không nghĩ đến việc ở bên cạnh tên khốn nạn này!



Đợi đến khi hơi thở khó khăn lắm mới ổn định trở lại, lúc này Đường Tinh Khanh ngồi dậy với vẻ mặt lạnh như băng, châm chọc nói: “Tổng tài Đông Phùng có tư cách gì quản đời sống cá nhân của tôi, tôi có ra ngoài quyến rũ đàn ông hay không, tôi có làm những chuyện không sạch sẽ hay không thì có liên quan gì đến anh? Hình như vẫn chưa đến lượt anh quản những chuyện này?”



Cô đã không phải là Đường Tinh Khanh năm đó nữa, hơn nữa càng không phải phu nhân Đông Phùng chết tiệt đó nữa! Dựa vào cái gì mà anh đối xử với cô như vậy?




Xe trở về công ty, mà bây giờ đã đến giờ tan làm, Đường Tinh Khanh vừa xuống xe liền rời đi, trở về căn hộ của mình.



Đông Phùng Lưu nhìn thấy bóng dáng Đường Tinh Khanh rời đi, anh rơi vào trầm tư...



...



Trở về căn hộ thuê, cửa thang máy mở ra, Đường Tinh Khanh cúi đầu tìm chìa khóa, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy lúc này Nam Cường Thịnh đang đứng trước cửa căn hộ của cô.



“Anh...”



Thấy vậy, Đường Tinh Khanh kinh ngạc, cô đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.



Tại sao anh ta lại ở đây?



Dường như là đã đợi rất lâu, Nam Cường Thịnh nhìn thấy cô trở về, cười gian nói: “Hi, Đường Tinh Khanh, sáu năm rồi, đã lâu không gặp...”



Đường Tinh Khanh: “...”



Anh ta... anh ta lại nhận ra mình?



Lời của Nam Cường Thịnh khiến cho Đường Tinh Khanh như bị sét đánh bên tai đứng sững sờ tại chỗ, không dám nhúc nhích, anh ta lại có thể phát hiện ra thân phận thật sự của mình?



Anh ta làm sao biết... anh ta làm thế nào phát hiện ra?