Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 192 : Người mong chờ nhất xuất hiện

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


“Tinh Khanh, sáu năm nay, anh chưa từng quên em...” La Vinh Hiển nhìn Đường Tinh Khanh đầy tình cảm, anh ta vẫn quyết định sẽ lại tỏ tình thêm lần nữa.



“...”



Đường Tinh Khanh yên lặng ngồi nghe, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa xe, La Vinh Hiển không nhìn thấy được vẻ mặt của cô nên cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì.



Đường Tinh Khanh im lặng một lúc lâu, rồi nhỏ giọng nói: “Anh Vinh Hiển... anh biết hai chúng ta không thể bên nhau, cho dù là sáu năm trước, hay là sáu năm sau, chúng ta không thể... Anh biết không, em không có loại tình cảm kia với anh? Em chỉ coi anh là một người anh, một người anh rất tốt với em.”



Cô nói xong, rồi liên tục thở dài, cô mở cửa xe, sau khi xuống xe, cô quay lại nhìn La Vinh Hiển và nói: “Anh Vinh Hiển... em mong là anh có thể hạnh phúc!”



Dứt lời, cô nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, xoay người rời khỏi đó.



“...” La Vinh Hiển ngây ngốc nhìn tay lái, một cảm giác thất bại khổng lồ ập đến, quả nhiên là Đường Tinh Khanh vẫn không lựa chọn anh ta, cho dù bây giờ cô đang cô đơn cô cũng không bằng lòng.



La Vinh Hiển ngây người một lúc lâu, anh ta nở một nụ cười yếu ớt, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc... hạnh phúc của anh... chính là em đó...”



Bởi vì chuyện của La Vinh Hiển nên cảm xúc của Đường Tinh Khanh có phần sa sút, cô khẽ cắn môi, dáng vẻ nghiêm túc đi vào thang máy.



Cửa thang máy mở ra, Đường Tinh Khanh định lấy chìa khóa mở cửa thì thấy cửa nhà đã mở toang ra từ lúc nào!



Trời ơi!!!



Đường Tinh Khanh căng thẳng, cô nhíu mày lại, cô nhớ là hôm trước lúc ra khỏi nhà thì cô đã nhớ khóa cửa lại, nếu như vậy, thì sao giờ cửa lại mở ra...




Đồng thời cô quay mặt sang chỗ khác rồi gào lên: “Tịch Song, anh đừng như vậy! Tôi chỉ xem anh là một người bạn rất thân! Lòng tốt và sự hy sinh của anh dành cho tôi và Đường Ngũ Tuấn trong suốt sáu năm qua tôi đều ghi nhớ ở trong lòng, tôi nhất định sẽ trả hết những ơn nghĩa mà tôi nợ anh! Nhưng mong anh đừng làm như vậy!”



Tịch Song cảm nhận được sự cự tuyệt quyết liệt của Đường Tinh Khanh thì động tác của anh ấy khựng lại, không tiếp tục cúi đầu muốn hôn cô nữa mà là vẫn duy trì tư thế lúc nãy.



Anh ấy nghe thấy Đường Tinh Khanh nói như vậy thì liên tục thở dài, giọng nói tràn đầy sự cô đơn và đau lòng, anh ấy kéo Đường Tinh Khanh vào trong lòng, nhỏ giọng nói: “Đường Tinh Khanh, những hy sinh của tôi không cần em phải báo đáp, cái mà tôi muốn, không phải là sự đền ơn của em, cũng không phải là trở thành bạn của em, mà là... tôi muốn kết hôn với em, bên nhau trọn đời, cho đến khi đầu bạc răng long, sau đó lại sinh một đứa bé đáng yêu.”



“Đường Tinh Khanh, tôi yêu em.”



“...”



Lời tỏ tình chan chứa tình cảm này của Tịch Song làm cho Đường Tinh Khanh không đành lòng đẩy anh ấy ra, càng không đành lòng từ chối anh ấy.



Cô hiểu, Tịch Song cùng cô sống ở Mỹ sáu năm, chăm sóc cô và con sáu năm, tỉ mỉ dịu dàng, chăm sóc cẩn thận.



Lúc đầu cô không quen với cuộc sống ở đó, là Tịch Song đã dạy tiếng Anh cho cô.



Đến khi Đường Ngũ Tuấn ra đời, anh ấy lại trở thành người trông trẻ, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Đường Ngũ Tuấn, đồng thời chăm sóc cô cho đến khi cơ thể cô bình phục.



Sau đó, khi Đường Ngũ Tuấn còn nhỏ, có những lúc Đường Tinh Khanh quá bận rộn, cũng là anh hỗ trợ chăm sóc. Tịch Song chăm sóc từng chút một, nhìn Đường Ngũ Tuấn lớn lên, có thể nói anh ấy là người bố thứ hai của thằng bé.



Từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tịch Song.