Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 193 : Rất muốn nắm tay nhau đến già

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Nhưng đáng tiếc là, tuy Đường Tinh Khanh vô cùng cảm kích những gì mà Tịch Song đã làm nhưng cô lại không có cách nào để thích anh ấy. Không biết vì sao nhưng cô không có cách nào để yêu bất cứ ai, đối với tình cảm sâu nặng của La Vinh Hiển và Tịch Song, cho dù hai người là hai kiểu tính cách khác nhau nhưng Đường Tinh Khanh không có cách nào để yêu bọn họ.



Không có cơ sở tình cảm, không có tình yêu, thì sao có thể ở bên nhau, cô đã không yêu họ thì sao có thể liên lụy họ chứ?



Những mà Đường Tinh Khanh cô nhất định phải đền đáp lòng tốt của Tịch Song dành cho hai mẹ con cô, nhưng cũng không cách nào trả hết được. Vì vậy khi Đường Tinh Khanh nghe thấy lời tỏ tình của Tịch Song thì cô chỉ biết im lặng.



Cô không thể nhẫn tâm làm tổn thương vị ân nhân đã chăm sóc cho mẹ con cô trong suốt sáu năm, nếu như trước kia không có Tịch Song thì cô cũng không thể thuận lợi rời khỏi Trung Quốc và đến sống ở Mỹ.



Đường Tinh Khanh vốn không thể làm tổn thương Tịch Song, thậm chí còn không thể nói nặng lời như đối với La Vinh Hiển...



Đường Tinh Khanh im lặng, chính là một kiểu từ chối, Tịch Song lẳng lặng ôm chặt cô một lúc rồi mới lưu luyến buông tay ra.



Hai người đều không muốn lên tiếng, làm cho bầu không khí có phần xấu hổ.



Đường Tinh Khanh cũng không biết phải nói gì, thậm chí không biết phải đối mặt với Tịch Song như thế nào, còn Tịch Song là vì quá đau lòng nên không muốn nói thêm gì nữa.



Trong khoảng thời gian này, trái tim anh ấy như bị dao cứa!



Hai người đều không nói lấy một lời, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau lớn nhưu vậy, buổi tối, Đường Tinh Khanh còn cố ý xuống bếp nấu mấy món mà Tịch Song thích.



Mặc dù như thế nhưng Tịch Song vẫn rất lạnh lùng, có lẽ là anh ấy đã bị Đường Tinh Khanh làm tổn thương quá sâu.



Lúc đi ngủ, khi Đường Tinh Khanh hỏi Tịch Song xem anh ấy muốn ở khách sạn hay là ở đây thì Tịch Song mới lên tiếng: “Tôi về nhà ngủ, đợi em ngủ rồi tôi mới đi.”




Cô càng không biết là ở một nơi mà cô không biết, Tịch Song đã hy sinh cho cô nhiều như vậy.



Nhưng mà những tiếng xin lỗi này lại bị cô chôn sâu ở trong lòng, cho dù cô có tỉnh lại rồi ôm lấy Tịch Song để an ủi anh ấy thì sao chứ, điều đó sẽ chỉ làm cho anh ấy cảm thấy khó chịu hơn, làm cho hai người càng thêm lúng túng.



Để cho anh ấy nói hết mọi điều trong lòng ra cũng tốt, ít nhất là anh ấy không cần phải giấu những điều này ở trong lòng.



Đường Tinh Khanh thầm cầu nguyện ở trong lòng, cả người tùy ý cho Tịch Song ôm vào trong lòng.



Khi mà Đường Tinh Khanh cho rằng anh ấy còn muốn gì đó thì anh ấy lại dừng lại, anh ấy giữ nguyên tư thế ôm lấy cô, sau đó cúi đầu hôn lên trán cô rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.



“...”



Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì Đường Tinh Khanh mới mở mắt, áy náy nhìn về phía cửa.



Tịch Song... xin lỗi...



Tịch Song rời khỏi khu chung cư thì thấy một đám người mặc áo đen đang xếp thành một hàng ngang, phía sau là một chiếc Limousine màu đen, tất cả mọi người đều đứng đối mặt với Tịch Song.



Đám đàn em thấy Tịch Song đi từ trên tầng xuống thì lập tức đuổi theo, cung kính hỏi: “Đại ca, tình huống lúc này như thế nào? Phía bên Đông Phùng Lưu nên làm sao bây giờ?”



Tịch Song đi về phía chiếc xem, lạnh lùng nói: “Nếu như đã trở về thì kế hoạch lại bắt đầu lại từ đầu, tất cả mọi người đợi lệnh, sáu năm trước chúng ta có thể làm cho Đông Phùng Lưu bị thương nặng thì sáu năm sau cũng có thể, chỉ là... bây giờ chúng ta trước hết sẽ án binh bất động, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.