Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 239 : Một đêm có giá bao nhiêu_

Ngày đăng: 18:35 30/04/20


Sau khi hai người tạm biệt nhau, Phương Minh nhìn theo bóng lưng của Đường Tinh Khanh, vừa nãy, khi cô ấy nhìn lên gương mặt Đường Tinh Khanh, cô ấy luôn cảm giác giống như đã gặp người có dáng dấp giống Đường Tinh Khanh ở đâu đó...



Nhưng nghĩ kĩ lại thì cô ấy cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào có tuổi tác giống Đường Tinh Khanh, thậm chí đàn ông tầm tuổi đó cũng không có, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ra kết quả, Phương Minh quyết định không nghĩ nữa.



Khi Đường Tinh Khanh đến công ty thì đã trễ giờ làm hơn một giờ, cũng may sáng nay cô đã nói qua với Đông Phùng Lưu, Đông Phùng Lưu thấy cô cũng không có phản ứng gì.



Bởi vì là ban ngày, công ty có nhiều người nên Đông Phùng Lưu cũng không làm gì Đường Tinh Khanh, anh chỉ ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm việc mà thôi.



Khi Đường Tinh Khanh pha cà phê mang vào cho anh, trông thấy dáng vẻ đang làm việc của anh, cô không nhịn được thầm nghĩ trong lòng, thật ra ngoại trừ đời sống cá nhân thì Đông Phùng Lưu cũng khá nghiêm túc trong công việc, không thấy anh trêu chọc phụ nữ...



Một ngày trôi qua trong yên bình. Buổi tối, Đường Tinh Khanh vừa về đến nhà không bao lâu thì chuông cửa lại vang lên.



Đường Tinh Khanh nghi ngờ đi ra mở cửa, không hiểu vì sao gần đây chuông cửa nhà cô hay vang lên như vậy, bạn bè của cô cũng chẳng có bao nhiêu, rốt cuộc là ai đến tìm cô chứ?



Đường Tinh Khanh vừa mở cửa ra, lại nhìn thấy Đông Phùng Lưu.



Cô bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Tổng giám đốc, anh tới đây làm gì?”



Anh không có nhà sao? Vì sao cứ chạy đến nhà cô vậy?




Mặc dù biết đó có thể là lời nói giả dối của Đông Phùng Lưu nhưng Đường Tinh Khanh vẫn không nén được rung động.



Đông Phùng Lưu đối xử với cô càng tốt thì Đường Tinh Khanh càng muốn trốn tránh, cô không muốn thừa nhận, cũng không dám đối mặt.



Đường Tinh Khanh nói xong, Đông Phùng Lưu khẽ giật mình: “Đường Tinh Khanh...”



Có lẽ là do bị kích thích, vì vậy Đường Tinh Khanh cảm thấy đây là lúc nên nói rõ ràng mọi chuyện cho Đông Phùng Lưu. Có vài chuyện nên nói sớm một chút thì sẽ tốt hơn.



Đường Tinh Khanh đứng thẳng lưng, cô nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu, nghiêm túc nói: “Đông Phùng Lưu, không giấu gì anh, tôi vốn sống ở bên Mỹ, con trai của tôi nghịch ngợm nên đã theo bạn bè trở về nước, lần này tôi về nước là vì muốn tìm con trai. Đợi tôi tìm được con trai thì tôi sẽ trở về Mỹ, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa.”



“Vì sao?” Đông Phùng Lưu nhíu mày, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.



“Không vì sao cả...” Sau khi nói hết mọi chuyện, Đường Tinh Khanh cũng thả lỏng không ít, cô tiếp tục nói: “Chỉ vì tôi thích cuộc sống bên nước ngoài mà thôi, còn anh, nhất định phải ở trong nước để phát triển sự nghiệp, cho nên giữa hai chúng ta không có chút khả năng nào. Cũng mong anh về sau đừng đối xử tốt với tôi như vậy, anh hãy quên tình cảm giữa hai chúng ta đi, đối với anh hay đối với tôi thì đây đều là chuyện tốt.”



Sau khi Đường Tinh Khanh nói xong những lời này, cô lặng lẽ cắn môi, có trời mới biết cô đã dùng tâm trạng như nào để nói ra những lời này. Tuy cô đã sớm muốn nói với Đông Phùng Lưu mấy lời này, nhưng nhìn biểu cảm mất mát của Đông Phùng Lưu, cô lại cảm thấy không đành lòng.



Chỉ có thể trách trái tim cô quá mềm yếu nên mới không đành lòng nhìn thấy người khác tổn thương vì mình...