Vợ Của Tổng Tài Không Dễ
Chương 281 : Không còn lối thoát, nụ hôn cuồng nhiệt
Ngày đăng: 18:36 30/04/20
Cô gái đứng thẳng lưng, nghiêm túc đưa tay ra hiệu mời. Đường Tinh Khanh thấy buồn cười nhưng vẫn bước ra ngoài.
Lúc đi qua bàn thư kí, Đường Tinh Khanh cố ý nhìn lướt qua. Mọi thứ vẫn được sắp xếp như bình thường, hệt như trước khi cô rời khỏi đây. Xem ra sau khi cô đi, Đông Phùng Lưu không tìm thư kí nào khác.
Nếu như vậy, công việc của anh ta phải xử lý thế nào?
Đường Tinh Khanh chợt phì cười trước suy nghĩ bất chợt này của mình. Đáng lẽ bây giờ cô phải lo lắng cho bản thân mới phải, cô còn chưa biết Đông Phùng Lưu định làm gì mình kia kìa.
Tầng này chỉ có phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, bàn thư kí và một phòng tiếp khách, không gian tương đối rộng rãi và khá yên tĩnh.
Cô gái đi phía trước dẫn đường, Đường Tinh Khanh lặng lẽ theo phía sau. Cô vô thức nín thở, trong lòng thấp thỏm không yên.
Đi thêm một lúc nữa thì tới cửa phòng làm việc của Đông Phùng Lưu, cô gái kia liếc nhìn Đường Tinh Khanh, giọng điệu có chừng mực, khe khẽ cất lời: “Chị Tinh Khanh, tôi chỉ có thể đưa chị đến đây, chị tự đi vào nhé!”
“Tôi biết rồi” Đường Tinh Khanh hít một hơi sâu rồi đưa tay mở cửa.
Cô gái đó lặng lẽ đi ra ra ngoài, việc của cô nàng chỉ đến đây thôi, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì thì cô cũng không biết được. Tuy trong trong lòng vẫn rất tò mò nhưng đã bị nỗi sợ Đông Phùng Lưu áp đảo.
Đường Tinh Khanh đợi cô gái đó đi mới dốc hết dũng khí, quyết tâm đẩy cửa. Song… Ngoài dự đoán của Đường Tinh Khanh, trong phòng làm việc không một bóng người, mà Đông Phùng Lưu không hề ở đây.
Đường Tinh Khanh rất khó hiểu, người đi đâu rồi?
Nỗi nghi ngờ chỉ chợt thoáng qua, ngay sau đó cô tay của cô bị người bên cạnh nắm lấy, cánh cửa đóng sầm lại.
Sự tấn công dồn dập và đầy tức giận khiến cô không thể đề phòng, cứ thế bị đối phương ép vào tường, môi hồng bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.
Đông Phùng Lưu ra sức gặm cắn môi Đường Tinh Khanh, động tác của anh cực kỳ thô bạo. Anh thậm chí còn giật quần áo của Đường Tinh Khanh xuống, để lộ bờ vai cô.
Đông Phùng Lưu lại không sốt ruột vuốt ve làn da mà anh yêu thích, mà hôn Đường Tinh Khanh ngấu nghiến để giải tỏa cơn giận của mình. Bàn tay sờ lên cổ cô như dùng sức lại như vuốt ve. Nếu nhìn kỹ có thể thấy tay của Đông Phùng Lưu nổi gân xanh, dường như đang ra sức kiềm nén.
Cuối cùng, Đông Phùng Lưu vẫn không tài nào nhẫn nhịn nổi nữa, anh thu tay mình lại, đấm mạnh vào vách tường cạnh tai Đường Tinh Khanh. Một tiếng “Ầm” vang lên, nụ hôn mạnh mẽ như một con mãnh thú này cũng đã dừng lại.
Ánh mắt hung ác của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào mắt Đường Tinh Khanh. Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: "Đường Tinh Khanh, cuối cùng cô cũng quay về!"
Nụ hôn của anh khiến Đường Tinh Khanh luống cuống tay chân. Giờ bị anh nhìn chằm chằm, đầu óc cô lại càng trống rỗng. Cô không dám nhìn vào ánh mắt khủng bố của anh, vô thức mím chặt môi.
“Cô nói đi!” Phùng Đông Lưu hùng hổ như thể muốn ăn tươi nuốt sống Đường Tinh Khanh. Trán anh hằn gân xanh, dễ thấy anh đang rất nhẫn nhịn.
Đường Tinh Khanh nhìn sang chỗ khác, cứng rắn nói: “Tôi không có gì để nói với anh.”
Đường Tinh Khanh nhìn sang chỗ khác, cứng rắn nói: “Tôi không có gì để nói với anh.”
“Ồ? Thế sao?” Đông Phùng Lưu cười khẩy, anh kéo Đường Tinh Khanh đến sô pha và đẩy xuống, sau đó cởi áo khoác ra, nhìn cô với ánh mắt đáng sợ, ngay cả câu nói cũng tràn ngập sự nguy hiểm: “Nếu giờ tôi cưỡng bức cô, cô cũng không có gì để nói ư?"
Cánh tay của Đường Tinh Khanh va vào sô pha rất đau, nhưng cô không chịu thua mà bật dậy, nhìn xoáy vào Đông Phùng Lưu, tức giận nói: “Đông Phùng Lưu, anh tức giận cái quái gì! Tôi đã sớm nói với anh là tôi sẽ rời xa anh, tại anh không tin mà thôi! Anh tự làm tự chịu, dựa vào cái gì mà trút giận lên tôi!” Đông Phùng Lưu ném áo khoác sang một bên. Sau phút cúi đầu nghiền ngẫm, khuôn mặt anh lại nở một nụ cười lạnh lùng: “Nhưng cô đã từng hứa sẽ không rời khỏi tôi, bây giờ người lật lọng là ai đây?”
Cô hứa lúc nào?
Đường Tinh Khanh thoát khỏi cảm giác tội lỗi, điên người trước thái độ của Đông Phùng Lưu. Cô nhanh chóng lục tìm lại những gì cô đã nói với Đông Phùng Lưu từ những ngày ở bên anh trong ký ức.
Ngoại trừ... Ngày hôm đó Đông Phùng Lưu đột nhiên chạy tới và cầu xin cô ở lại với anh. Cô dao động trước ý định đó của Đông Phùng Lưu và không đành lòng đả kích anh nên mới im lặng không nói gì. Kết quả là Phùng Đông Lưu lại hiểu nhầm rằng cô đã đồng ý.
Thật nực cười, anh quá ấu trĩ!
Đường Tinh Khanh tức giận, cô trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu, gắt lên: “Tôi không hề đồng ý! Đó là anh tự nghĩ thế thôi! Tôi nhớ tôi đã nói với anh, bảo anh chờ! Chúng ta không có khả năng, tôi rồi cũng rời khỏi anh thôi!”
Trong lúc Đường Tinh Khanh nói, Đông Phùng Lưu đã cởi cà vạt của mình. Nghe những lời của cô xong, anh cười khẩy rồi vứt chiếc cà vạt sang bên, lạnh lùng thốt: “Cô không thừa nhận cũng chả sao. Tôi đã nói rồi, cho dù cô chạy đến chân trời góc bể, tôi chắc chắn sẽ bắt cô trở về! Mà bây giờ, chẳng phải cô quay về rồi sao, ván cược này, tôi đã thắng!”
“Anh thắng thì sao?” Đường Tinh Khanh chẳng hề sợ sệt trước lời nói của Đông Phùng Lưu mà còn tỏ vẻ khinh bỉ.
“Tôi thắng rồi, vì vậy...” Ánh mắt anh sáng ngời, vừa nói vừa nhanh chóng đè lên người Đường Tinh Khanh. Anh bóp lấy mặt cô, cất giọng điệu hống hách: “Tôi đã đã thắng, vì vậy cô chính là của tôi! Cả đời này đừng hòng rời xa tôi một lần nữa!” Đường Tinh Khanh cười khẩy, hoàn toàn không để ý mình đang bị Phùng Đông Lưu đè lên, hung hăng đáp: “Anh đứng ở trên cao lâu quá rồi đấy, tưởng mọi thứ đều là của mình à? Thật ra ấy à... anh chẳng có gì cả! Muốn giữ tôi lại ở bên cạnh anh ư? Đừng có hòng! Tôi có thể thoát khỏi anh một lần thì sẽ có lần thứ hai! Lần thứ ba!”
“Ưm... ừm...” Trước thái độ đầy hung dữ của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu đáp trả cô bằng nụ hôn đầy tính chiếm hữu. Chiếc lưỡi ươn ướt nhanh chóng len vào miệng khiến lưỡi mềm mại của cô không còn lối thoát.
“Ưm... đáng chết...” Cô bị đè xuống bên dưới, hơn nữa còn vật cứng của Đông Phùng Lưu đang chĩa vào người, giờ phút này cô mới hiểu được ý định của Đông Phùng Lưu.