Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 285 : Lật mặt không nhận kèo

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Đằng nào thì dù cô ấy đồng ý hay không, Đông Phùng Lưu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu, không bằng cô ấy cứ ngoan ngoãn đồng ý điều kiện của Đông Phùng Lưu. Thế này còn dễ ăn nói với các đồng nghiệp trong công ty.



Sắc mặt của Đường Tinh Khanh nhìn Đông Phùng Lưu có chút khó chịu, nói một cách khó khăn: “Tôi…. Tôi đồng ý điều kiện của anh, nhưng anh phải cam đoan với tôi là không được nuốt lời!



Trốn tránh gì chứ, cô còn có thể làm lại lần nữa, cô đã làm hai lần rồi, cũng có ít nhiều kinh nghiệm không ngại làm thêm lần nữa!



Nghe xong lời của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mỉm cười, ánh mắt lóe lên nét hả hê vì âm mưu đã đạt được.



Đông Phùng Lưu chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, tiện tay cầm một tập tài liệu rồi quay đầu lại.



“Đây là cái gì….” Đường Tinh Khanh nghi hoặc nhìn đi nhìn lại, càng đọc mắt cô lại càng trợn to, Cô đập mạnh hợp đồng trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Đông Phùng Lưu rồi hét lên: “Đông Phùng Lưu! Anh có ý gì đây!”



Không ngờ Đông Phùng Lưu lại bắt Đường Tinh Khanh hợp đồng trung thành, buộc nửa đời còn lại của cô không được rời xa Đông Phùng Lưu. Ngoài ra còn nêu ví dụ như: Đường Tinh Khanh phản bội Đường Tinh Khanh hoặc là không làm theo hợp đồng thì sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng hoặc là sẽ kiện cô…



Còn có những điều khoản khác bá đạo khác như là chuyển quyền nuôi dưỡng Đường Ngũ Tuấn cho anh ta.



Đọc xong Đường Tinh Khanh cực kì tức giận, Đông Phùng Lưu định nhân cơ hội này bắt nạt người ta sao!



Đường Tinh Khanh trước khi đồng ý đã có dự cảm Đông Phùng Lưu tại sao trong tình huống có thể trói buộc cô lại còn ra điều kiện như thế này chứ? Vốn dĩ Đường Tinh Khanh cho rằng Đông Phùng Lưu chỉ muốn nghe chính miệng cô thừa nhận nên cô mới dằn xuống sự bất an trong lòng mà đồng ý Đông Phùng Lưu.
Đúng thế…



Đường Tinh Khanh thầm nói trong lòng, nhưng cô không thể trả lời Đông Phùng Lưu như thế được, Đường Tinh Khanh phản ứng nhanh chóng đáp: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”



Nghe thế, Đông Phùng Lưu cười nhạt một tiếng, đáp: “Đường Tinh Khanh, cô coi tôi là đồ ngốc sao? Một tháng? Một năm? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.”



“Tôi nghĩ gì chứ?” Đường Tinh Khanh trong lòng căng thẳng, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi đáp.



Đông Phùng Lưu nhìn cô một lượt, kéo cằm cô hôn một cái, sau đó véo mũi cô, bá đạo nói: “Ý kiến của cô, tôi không đồng ý, muốn hết hạn hợp đồng rồi rời xa tôi sao? Cô đừng có nằm mơ!”



“Này! Đông Phùng Lưu anh đừng có quá đáng quá!” suy nghĩ của mình bị người khác nhìn thấu, Đường Tinh Khanh không phục đẩy anh ra hét lên.



“Cô nghĩ cô có tư cách chống đối tôi sao?” Bị Đường Tinh Khanh đẩy ra, Đông Phùng Lưu cũng không tức giận, anh ngồi xuống nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh, mệt mỏi nói: “Đường TInh Khanh, giãy dụa cũng không có tác dụng đâu, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn đầu hàng đi.”



Đầu hàng! Đầu hàng cái đầu anh ý!



Đường Tinh Khanh thầm mắng anh ta, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Đông Phùng Lưu đã muốn cô ở lại như thế thì cô sẽ làm những chuyện anh ta ghét, đến lúc đó cho dù cô kí hợp đồng này thì Đông Phùng Lưu cũng đuổi cô đi.