Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 286 : Rốt cục anh có thể không vậy_

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Đường Tinh Khanh bị ý nghĩ của mình thuyết phục, đây chắc chắn là cách hay! Đấu với Đông Phùng Lưu thì nên đi đường vòng để đánh bại anh ta!



Nghĩ đến đây, Đường Tinh Khanh mỉm cười, sau đó cầm hợp đồng trước mặt lên dứt khoát nói: “Được, tôi kí, Xin hỏi kí ở chỗ nào?”



Đường Tinh Khanh đột nhiên lại nghe lời làm cho Đông Phùng Lưu có chút bất ngờ, anh nhướn đôi lông mày nhưng rất nhanh lại giãn ra, cho dù Đường Tinh Khanh có âm mưu quỷ kế gì đi chăng nữa thì cô ấy cũng không thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.



Đông Phùng Lưu tự tin đáp: “Chính là phần đề chữ cuối cùng của bản hợp đồng, viết đi.”



“Được.” Đường Tinh Khanh cười với Đông Phùng Lưu, dứt khoát viết tên của mình ở chỗ trống cuối của bản hợp đồng.”



Đợi sau khi nét cuối cùng được viết xong, trận sóng gió vì bản hợp đồng giờ đây đã chấm dứt, cho dù mỗi người đều có mưu tính của riêng mình. Nhưng đây là do Đường Tinh Khanh chạy trốn và cũng vì dự án của công ty nên mới có hợp đồng tranh chấp giữa hai người, cuối cùng cũng kí rồi.



Có một vài việc cũng lặng lẽ thay đổi, kí hợp đồng này, Đường Tinh Khanh giống như kí khế ước bán thân, cho dù cô không thừa nhận nhưng có rất nhiều việc cô không thế cứ ương ngạnh như thế nữa.



Cứ như thế…



Sau khi cô kí hợp đồng, Đông Phùng Lưu lại đè cô dưới thân, lần này, Đông Phùng Lưu không thô bạo mà đã dịu dàng hơn, lúc mới bắt đầu Đường Tinh Khanh cũng cứng đờ, sau cũng dần dần thuận theo.



Kết quả…. Đông Phùng Lưu cuối cùng vẫn dừng lại.



Đường Tinh Khanh cười chế giếu nói: “Tổng tài Đông Phùng, có lẽ nào anh có vấn đề? Mỗi lần đều vào lúc quan trọng thì dừng lại.”
Có lẽ nào muốn cô tự tay giúp anh ta cái đấy? cái việc vô liêm xỉ như này chi bằng giết cô luôn cho xong!



Dường như đoán được ra suy nghĩ của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu hà hơi vào mặt cô, sau đó kéo tay Đường Tinh Khanh ra, nh và cô giữ một khoảng cách nhất định.



Đông Phùng Lưu cười nhẹ, ngữ khí có chút thất vọng: “Thôi bỏ đi, tôi biết cô sẽ không làm thế nếu tôi không yêu cầu?



Đang nói, Đông Phùng Lưu đứng dậy đi ra khỏi sô pha, nhìn bóng lưng có chút thất vọng.



Đây… đang yên đang lành lại diễn bi kịch gì đây?



Đường Tinh Kha bị ánh mắt thất vọng của Đông Phùng Lưu làm rung động, lời nói của anh ta là có ý gì, cũng không phải lỗi của một mình cô, là anh ta chủ động khơi mào, cuối cùng lại đổ tội lên đầu cô.



Tuy Đường Tinh Khanh có chút bất mãn nhưng nhìn bóng lưng của anh cô không nhịn được cứ muốn nói lời để giữ anh lại.



Đường Tinh Khanh cắn môi ấm ức, cô có chết cũng không để lời nói đó phát ra khỏi miệng, đây chắc là Đông Phùng Lưu cố tình diễn cho cô thấy sao? Hơn nữa, việc mà vô liêm sỉ như vậy… cô còn lâu mới làm.



Đông Phùng Lưu có phải đi giải quyết không thì cô không biết, Đường Tinh Khanh chỉ biết mình ngẩn người trên sô pha khá lâu, đến lúc cô định thần lại đã thấy Đông Phùng Lưu đã ngồi ở bàn làm việc nhìn máy tính, hình như đang làm việc.



Đường Tinh Khanh điều chỉnh lại suy nghỉ, chỉnh lại quần áo cho gọn gang, sau đó đứng dậy nói với Đông Phùng Lưu: “tôi phải về công ty đây, sếp tôi còn đợi tin của tôi.”