Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 296 : Nguy cơ xuất hiện

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Biểu cảm của người trong ảnh cũng thay đổi theo từng bức, có cãi cọ, có mập mờ, có ảnh vẻ mặt Đông Phùng Lưu đầy tức giận, cũng có ảnh anh nhìn Đường Tinh Khanh đầy dịu dàng.



Đông Phùng Lưu nhanh chóng xem hết, thế nhưng trong đầu anh vẫn không có bất kỳ một manh mối nào, tất cả đều trống rỗng với một đống nghi ngờ, tại sao trong trí nhớ của anh lại xuất hiện bóng dáng của Đường Tinh Khanh? Tại sao càng lúc anh lại càng cảm thấy dường như đã từng quen biết Đường Tinh Khanh?



Tại sao? Tại sao?!



Một đống câu hỏi chưa có lời giải đáp, Đông Phùng Lưu cầm tập tài liệu dày cộp trong tay, không chút do dự tập trung xem tiếp.



Đúng vào lúc đó, một bàn tay vươn ra đặt lên đống tài liệu, Nam Cường Thịnh kiên quyết ngăn anh lại: "Lưu, cậu không thể xem tiếp được nữa."



Anh ta đã nhìn ra, Đông Phùng Lưu bắt đầu nghi ngờ Đường Tinh Khanh, cậu ấy không thể biết nhiều hơn được nữa, bằng không bộ não của cậu ấy sẽ không chịu đựng nổi, nếu nhưng ép cậu ấy phải nhớ lại thì thật sự là... hậu quả không thể tưởng tượng nổi.



Giống như một người đi trong bóng tối quá lâu cuối cùng cũng tìm ra ánh sáng, lối thoát đang ở trước mặt, vậy mà đúng vào lúc này lại có một tên nhảy ra cản đường, ngăn không cho anh bước tiếp.



Anh lạnh lùng lườm Nam Cường Thịnh, giọng điệu ra lệnh cứng ngắc: "Bỏ tay ra!"



"Tôi không bỏ!" Nam Cường Thịnh cũng không chịu nhượng bộ, anh ta nhìn thẳng vào mắt Đông Phùng Lưu, ánh mắt nặng nề, nói: "Lưu, nghe tôi đi, cậu thực sự không thể đọc tiếp được nữa, những chuyện tiếp theo không phải những thứ cậu nên biết, cậu cũng không thể tiếp tục điều tra nữa!"
"Lưu!" Nam Cường Thịnh bị Đông Phùng Lưu làm cho tức điên, anh ta không dám tin tất cả những cố gắng của mình ở trước mặt Đông Phùng Lưu lại chẳng đáng giá một đồng như thế! Dù rằng biết tính Đông Phùng Lưu vốn ngang ngược thế, lại chẳng bao giờ nói được gì dễ nghe.



"Cậu nói đi, có phải 6 năm trước cậu đã quen biết Đường Tinh Khanh rồi không?" Đông Phùng Lưu nhìn thẳng vào mắt Nam Cường Thịnh, ép hỏi anh ta.



Nam Cường Thịnh ngẩn ra mất một lúc, sau đó gật đầu gật đầu trong sự bất lực sống chết mặc bây.



"Nếu như đã biết, tại sao không nói cho tôi biết? Tại sao lại lừa tôi rằng, ký ức 6 năm trước không quan trọng?" Đông Phùng Lưu khí thế dào dạt ép hỏi, từ phía anh tỏa ra áp lực của một người bề trên khiến Nam Cường Thịnh không dám động đậy.



Nghe Đông Phùng Lưu hỏi vậy, Nam Cường Thịnh im lặng, nếu như anh ta thừa nhận thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, nhưng nếu như anh ta không thừa nhận thì sự thật bày rành rành trước mặt khiến anh ta không thể nào nói dối được nữa!



Ánh mắt đáng sợ của Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Nam Cường Thịnh, vẻ mặt lạnh như băng.



Cuối cùng, Nam Cường Thịnh không chịu nổi áp lực của Đông Phùng Lưu, nói với giọng cứng đờ: "Những gì nên nói tôi đã nói rồi, nếu như cậu không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác."



"Tất cả chỉ là cái cớ!" Vẻ mặt của Đông Phùng Lưu lạnh lùng, "Cậu biết tính tôi, nếu như tôi mà biết chuyện này, thì hậu quả sau đó thế nào cậu cũng biết! Tôi thật muốn biết điều gì đã khiến cậu chịu vì Đường Tinh Khanh mà lừa tôi! Chuyện đã đến nước này, cậu vẫn còn giấu tôi không nói! Rốt cuộc sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?"