Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 297 : Tính mạng nghìn cân treo sợi tóc

Ngày đăng: 18:36 30/04/20


Điều mà Đông Phùng Lưu không thể chịu đựng được nhất chính là bị người khác phản bội, trước đây là Đường Tinh Khanh, bây giờ lại là người anh em tốt bao nhiêu năm nay, sao anh có thể chịu nổi? Cộng thêm câu đố vẫn chưa có lời giải của sáu năm trước, tất cả khiến Đông Phùng Lưu phát cuồng, không kiềm được gào lên phẫn nộ với Nam Cường Thịnh.



"..." Đối mặt với sự chỉ trích của Đông Phùng Lưu, Nam Cường Thịnh mím môi, không nói một câu nào.



Anh ta biết đây là kết quả do chính tay anh ta gieo xuống, thế nên bây giờ anh ta phải thừa nhận nó.



Khi anh ta quyết định giấu Đông Phùng Lưu chuyện này thì anh ta đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, anh ta không có lập trường để phản bác, Đông Phùng Lưu nói rất đúng, anh ta không có tư cách để quyết định sống chết của Đông Phùng Lưu.



Nhưng nếu ông trời cho anh ta thêm một cơ hội nữa, Nam Cường Thịnh vẫn sẽ lựa chọn giấu giếm Đông Phùng Lưu, so với tính mạng của Đông Phùng Lưu thì chút hiểu lầm này có là gì!



Sự im lặng của Nam Cường Thịnh đổi lấy ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của Đông Phùng Lưu, anh hừ lạnh một tiếng, cầm tập tài liệu đặt trên đùi, ngang ngược nói, "Nếu như đã không còn gì để nói vậy thì im miệng! Đừng có cản tôi!"



"Lưu..." Thấy Đông Phùng Lưu cố chấp muốn xem tiếp, Nam Cường Thịnh không kiềm được mà lên tiếng ngăn cản.



"Câm miệng! Còn nói thêm một câu nào nữa là tôi đuổi cổ cậu ra khỏi đây!" Đông Phùng Lưu lạnh lùng lườm Nam Cường Thịnh một cái, ánh mắt độc đoán ngang ngược.



"..."



Thấy việc đã đến nước này, Nam Cường Thịnh biết bản thân mình ngăn cản cũng không còn tác dụng gì nữa, với tính cách của Đông Phùng Lưu chắc chắn anh sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, anh đã có được một chút manh mối, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.




Đúng lúc này, Nam Cường Thịnh đã gọi điện thoại xong, anh ta cũng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Đông Phùng Lưu, liền vội vàng dặn dò Đường Tinh Khanh, "Tinh Khanh, chúng ta không đợi xe cấp cứu đến nữa, em đỡ anh một tay, anh đỡ Lưu xuống nhà, chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay!"



"Hai người mỗi người đỡ một bên, em đỡ bên kia, anh đỡ bên này." Vừa nói, Nam Cường Thịnh vừa đưa tay dìu Đông Phùng Lưu đứng dậy, Đường Tinh Khanh thấy vậy cũng vội chạy đến giúp đỡ.



Trong quá trình hành động, Đường Tinh Khanh thoáng liếc thấy số tài liệu tán loạn trên ghế sô pha và mặt đất, có ảnh của cô và Đông Phùng Lưu, còn có cả những câu chữ trông có phần quen thuộc.



Nhìn thấy những thứ này, động tác dìu Đông Phùng Lưu của Đường Tinh Khanh thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những trang giấy, trong thoáng chốc dường như cô hiểu ra chuyện gì đó.



Nam Cường Thịnh vốn định bước đi nhưng lại bị cản trở, quay lại nhìn liền phát hiện Đường Tinh Khanh đứng sững tại chỗ, nhìn theo hướng cô nhìn liền biết tại sao cô đột nhiên bất động.



Nhưng bây giờ không phải lúc đển bàn chuyện này, chuyện những tư liệu kia có thể để sau này có thời gian rảnh rồi giải thích, nhưng tính mạng của Đông Phùng Lưu thì không đợi được.



"Đường Tinh Khanh, mau đi thôi! Lưu không chịu nổi nữa!" Nam Cường Thịnh vội vàng liền tiếng thúc giục.



“À... tôi biết rồi!" Đường Tinh Khanh sực tỉnh sau tiếng gọi của Nam Cường Thịnh, trong lòng không ngừng tự trách bản thân sao lại thất thần vào lúc này, cô kéo tay Đông Phùng Lưu choàng qua vai mình, sau đó nhanh chóng sải bước cùng Nam Cường Thịnh đỡ Đông Phùng Lưu đến bệnh viện.



Bời vì bọn họ sử dụng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thông thẳng xuống bãi đỗ xe cho nên không quấy rầy đến các đồng nghiệp khác trong công ty.