Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 67 : Cô ấy không thích tôi

Ngày đăng: 18:33 30/04/20


La Vũ Hạo cười khổ một tiếng đáp: “Tinh Khanh chỉ đối xử với tôi như một người anh trai thôi, cô ấy không thể nào chủ động dâng hiến cho tôi. Tôi cảm nhận được chuyện đó nên đương nhiên cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Tinh Khanh, vì vậy cuối cùng tôi gọi Liễu Kì Nghi yêu cầu thuốc giải. Đây là từ đầu đến cuối toàn bộ câu chuyện.”



Đông Phùng Lưu và Đông Phùng Lâm cả hai đều không nói tiếng nào.



La Vũ Hạo buông thõng tay đáp: “Các người không tin cũng không còn cách, nhưng đây là sự thật, có điều tôi vẫn cần xin lỗi anh và Tinh Khanh!”



La Vũ Hạo vừa nói, lại có thể chân thành cúi người xuống.



Nghe thấy La Vũ Hạo giải thích như vậy, Đông Phùng Lâm mới tin, bước đến nói với Đường Tinh Khanh: “Chị dâu, em xin lỗi, em sai rồi, em thực sự sai rồi.”



Đường Tinh Khanh mìm cười, lắc đầu nói: “Không trách em, chỉ là hiều lầm mà thôi, hơn nữa em cũng không làm ra việc làm gì hại chị.”



La Vũ Hạo lại đối mặt với Đông Phùng Lưu nói: “Đông Phùng Lưu, nếu anh đối tốt với Tinh Khanh, tôi có thể buông tay, tôi biết Tinh Khanh không hề thích tôi.”



Đông Phùng Lưu lại sững ra, hèm hèm nói: “Vậy cô ấy thích tôi sao?”



Không có ai trả lời, bao gồm cả chính anh.



Đông Phùng Lưu bước đến, một tay kéo Đường Tinh Khanh vào lòng mình, sau đó xoay ngang người bế cô lên, đi thẳng vào trong biệt thự.



Hành động đột ngột ngày của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh rất sửng sốt, nhưng cô vì chuyện này mà trong lòng luôn có chướng ngại, lúc này càng hận Đông Phùng Lưu hơn.



Hai tay Đường Tinh Khanh vẫn luôn đấm dúi dụi vào lưng Đông Phùng Lưu, miệng chửi rủa: “Đồ khốn nạn, tên biến thái chết tiệt, thả tôi ra, anh tránh ra!”



Thế nhưng, càng nói càng bất lực, sức lực của cô hoàn toàn không đẩy được Đông Phùng Lưu, hơn nữa vì tối nay chịu sự hành hạ mà toàn thân mệt rã rời, giọng nõi cũng khàn rồi Đông Phùng Lưu cũng không để ý đến cô, vẫn cứ cưỡng ép bế cô.



Hơn nữa lần này trong mắt Đông Phùng Lưu lại có thể giảm bớt sự lạnh lùng, nhiều nhất đó là sự trầm tư.
“Sao vậy?” Đường Tinh Khanh nhỏ nhẹ giống như một con mèo vậy nhẹ nhàng hỏi.



Đông Phùng Lưu đứng dậy, nhưng lại không trả lời cô, chỉ quay lưng lại với cô.



Hít một hơi thật sâu, Đông Phùng Lưu nói: “Trên người cô còn nhiều vết thương.”



Đường Tinh Khanh không nói gì, chỉ là cảm thấy đột nhiên mọi chuyện đều thay đổi một cách khó tin.



Đông Phùng Lưu lại tiếp tục nói: “Cứ mỗi lần tôi muốn dịu dàng nhưng vừa nghĩ đến mẹ cô, tôi liền mất hứng.”



Đây là lời nói thật, hoặc cũng có thể nói đây mới là điều mà Đông Phùng Lưu muốn nói.



Đường Tinh Khanh không hề nổi giận như trước đây, cũng không phản kích lại, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện của họ, tôi không rõ lắm, cho dù là bố tôi và mẹ tôi đều chưa từng nói với tôi, những tôi dường như cũng lờ mờ biết, là một vài chuyện không hay ho cho lắm.”



Đông Phùng Lưu thở dài nói: “Ác có ác báo, nghiệt mà mẹ cô tạo ra, hai bố con cô thay nhau gánh chịu, ha ha. Bố cô bây giờ có lẽ còn hận mẹ cô hơn cả tôi.”



Đông Phùng Lưu hiếm khi nói với Đường Tinh Khanh nhiều câu thật lòng đến vậy. Chưa để Đường Tinh Khanh phản ứng lại, hắn đã bước ra khỏi phòng.



Nghe lời nói đó của Đông Phùng Lưu, cứ như hắn biết rõ tình hình cụ thể của bố cô vậy, cô vẫn chưa kịp hỏi.



Đường Tinh Khanh vốn định đuổi theo, nhưng vì toàn thân bủn rủn, cũng chỉ đành từ bỏ.



“Ngày mai hỏi anh ta là được.”



Đường Tinh Khanh suy tư rất lâu trong bóng tối, cuối cùng cười gương gạo chìm vào giấc ngủ.