Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1039 : Ba đại trưởng lão (2)
Ngày đăng: 00:52 19/04/20
- Ta có chừng mực.
Lâm Tiêu lạnh nhạt nói, trước khi ra tay hắn đã có chuẩn bị vẹn toàn.
- Lệ Vương đã phế, như vậy hẳn nên tiến hành việc kế tiếp.
Trong lòng Lâm Tiêu nhủ thầm, thu thập xong đồ đạc của mình sau đó phóng lên cao, rất có thể hắn sẽ không tiếp tục ở lại nơi này.
- Ngươi muốn rời đi sao?
Triệu Nguyệt Như nghĩ Lâm Tiêu muốn rời khỏi Đảo Mê Thất, nhắc nhở:
- Nếu ngươi muốn tránh né chấp pháp điện đuổi bắt thì có thể đi tới hải vực tây bộ Đảo Mê Thất, cuối hải vực có một mảnh đất không gian rối loạn, nơi đó vô cùng nguy hiểm, rất ít người dám đi vào bên trong, bởi vậy sẽ rất khó bị phát hiện, ngoài ra đáy biển cũng là nơi tốt tránh né đuổi giết, đáng tiếc dưới đáy biển có hải yêu rất cường đại.
- Ta đã biết, nhưng ta không định rời đi.
- Vậy ngươi…?
- Đi xem chấp pháp điện phân đảo mà thôi.
- Cái gì?
Triệu Nguyệt Như trợn mắt há hốc mồm, Lâm Tiêu chẳng những không định bỏ trốn, ngược lại còn muốn đi chấp pháp điện, nơi đó không như Lệ Thiên hội, bên trong thật nhiều Nửa Bước Vương Giả, hơn nữa phân đảo chủ là một Nửa Bước Vương Giả cao cấp, Lệ Vương căn bản không thể đánh đồng.
- Không được, ta phải đi xem.
Nhìn theo phương hướng Lâm Tiêu đi xa, Triệu Nguyệt Như cắn răng đi theo.
- Tiểu tử kia rời đi rồi, phương hướng hình như là…chấp pháp điện phân đảo!
- Cái gì? Chấp pháp điện phân đảo, hắn muốn làm gì?
- Nhanh đi theo xem sao.
Thanh âm nghị luận của mọi người truyền vào trong tai Lâm Tiêu.
- Ba vị trưởng lão, chính là hắn, hắn làm trái quy củ Đảo Mê Thất, đoạt đi toàn bộ thượng phẩm nguyên thạch trên người ta, tội ác tày trời!
Lệ Vương nhìn Lâm Tiêu hung tợn nói, trong ánh mắt tràn đầy thù hận.
- Ta đã biết.
Tam trưởng lão thản nhiên nói, sau đó bước tới, trong mắt hiện hàn quang, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Lâm Tiêu đi, nghe nói ngươi che giấu cấp bậc, lấy lệnh bài thân phận không phù hợp thực lực của mình, hơn nữa lại không tuân thể quy củ Đảo Mê Thất, tùy ý đoạt lấy tài sản người khác, ta không muốn tin lời nói của một bên, hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn bó tay chịu trói nhận thẩm phán, ngươi yên tâm, Đảo Mê Thất sẽ không đổ oan người tốt, cũng sẽ không bỏ qua ác nhân nào.
- Tam trưởng lão, còn vô nghĩa với hắn làm gì, trước bắt lại nói sau.
Lục trưởng lão nhìn chằm chằm Lâm Tiêu như nhìn một người chết.
Sắc mặt Lâm Tiêu không chút thay đổi, ngẩng đầu nói:
- Trên Đảo Mê Thất ta chỉ nghe qua chấp pháp điện có tư cách chấp pháp, hàng năm nhất định nộp lên nguyên thạch, nhưng Lệ Thiên hội ngang nhiên thu thuế, hoành hành ngang ngược, tùy ý vơ vét tài sản dân chúng trên đảo, không biết phải tính tội gì?
Lời này vừa nói ra, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Trên Đảo Mê Thất hắc thế lực hoành hành, thu thuế, mặc dù không công khai quy củ nhưng đây là một trong những tiềm quy tắc âm thầm, lời này của Lâm Tiêu chẳng phải là muốn lật đổ quy củ ngầm trước kia hay sao?
- Hắn có tội hay không cũng không tới lượt ngươi quan tâm, nhưng chính ngươi, suy nghĩ kỹ một chút, ta nói lần cuối cùng, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không chỉ còn con đường chết!
Tam trưởng lão sao lại không biết quy củ trong này, thậm chí khu vực phía đông đảo thứ ba còn thuộc về quyền quản hạt của hắn, ngũ trưởng lão cùng lục trưởng lão, trong đó một bộ phận nguyên thạch phân ra cho hắn, cho nên ở trong mắt hắn, Lệ Vương hội làm sao có tội.
Ngược lại, sau khi Lâm Tiêu phế đi Lệ Vương, còn phá hủy tài lộ của bọn hắn, phải biết rằng số lượng trưởng lão trên đảo thứ ba có mười người, ba người họ quản hạt khu phía đông trên đảo, Lệ Vương hội là thế lực khá lớn dưới tay họ, lợi nhuận cũng rất cao.
Đây cũng là nguyên nhân ba người họ ra mặt, chuyện của Lệ Vương lại không quan hệ lớn tới những trưởng lão khác trên đảo thứ ba.