Võ Đạo Đan Tôn

Chương 109 : Tra ra chân tướng (2)

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Chương 109: Tra ra chân tướng. (2)



- Cái gì? Ngươi đã tấn cấp nhất chuyển rồi sao? !



Lời Lâm Tiêu vừa rơi xuống, mấy người Chúc Sơn không khỏi khiếp sợ lên tiếng, trong đôi mắt tràn đầy thần sắc hoảng sợ.



Người khác không biết, bọn hắn lại biết rất rõ, Lâm Tiêu vào một tháng trước mới vừa thông qua được Chuẩn Võ giả khảo hạch trở thành một gã Chuẩn Võ giả, nhận được trụ cột nguyên lực tu luyện pháp mà Võ Giả Liên Minh cho, nhưng hôm nay mới chỉ qua một tháng, thậm chí ngay cả thực chiến khảo hạch của Chuẩn Võ giả còn chưa chấm dứt, Lâm Tiêu lại nói hắn đã mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển, chuyện này bảo sao bọn hắn không khiếp sợ cho được.



Phải biết rằng, một gã đệ tử Luyện Tủy Kỳ từ thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch đến mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển là một quá trình vô cùng gian nan, tuyệt đại đa số Chuẩn Võ giả đều cần tốn hao nửa năm trở lên mới có thể tích súc đầu đủ nguyên lực trong người, mở ra Nguyên Trì, một ít người thiên phú yếu càng hao phí hai năm, ba năm, coi như những thiên tài được các thế lực lớn coi trọng như Vu Dịch Văn cũng phải mất đến ba tháng.



Trong lịch sử Tân Vệ Thành, thiên tài nhất trong trăm năm gần đây, từ Chuẩn Võ giả đến tấn cấp nhất chuyển tốn hao ít thời gian tu luyện nhất chính là đại ca Lâm Hiên của Lâm Tiêu, bất quá cho dù như thế, năm đó Lâm Hiên cũng hao tốn thời gian gần hai tháng mới làm được điểm này, nhưng Lâm Tiêu thông qua Chuẩn Võ giả khảo hạch mới chỉ một tháng ngắn ngủi, cái này. . .



- Lâm Tiêu, ngươi thật sự mở ra Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển rồi sao?



Lúc này, trong lòng Chúc Sơn đã hoàn toàn để ý niệm còn lại ở sau đầu, lo lắng dò hỏi.



Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc, khiếp sợ của mọi người, Lâm Tiêu không nói gì, đột nhiên lật tay một chưởng đập lên một chiến bàn gỗ bên cạnh.



Phanh!



Một tiếng nặng nề vang lên, chiếc bàn dai do Thiết Mộc cứng rắn chế tác thành liền vỡ tan, dưới chưởng của Lâm Tiêu hóa thành vô số mảnh gỗ vụn sụp đổ xuống.



- Đây là. . . Nguyên lực!



Hai mắt bọn người Chúc Sơn thoáng chốc phát sáng lên.
- Ân!



Vừa xem qua, bọn người Vệ Linh và Chúc Sơn sắc mặt đều biến đổi.



- Đây là. . .



Thần sắc Vệ Linh đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm thư tín cũng đang run nhè nhẹ:



- Thật không ngờ, Chu Dật Tử này dĩ nhiên là người của Hắc Long trại, khó trách. . .



Vệ Linh cắn răng, ánh mắt lập loè, cả người lâm vào trong vô cùng phẫn nộ, gân xanh trên trán cũng nổi lên.



- Người của Địa Hạ Liên Minh vậy mà đã lăn lộn đến trong quân đội chúng ta, thật sự là đáng giận.



Vệ Linh phẫn nộ lên tiếng.



- Mục tiêu của Chu Dật Tử thì ra là thiếu niên thiên tài nổi danh trong hai năm gần đây của Tân Vệ Thành, Vu Dịch Văn, người Hắc Long trại không khỏi cũng quá không để Võ Giả Liên Minh chúng ta vào mắt rồi.



Chúc Sơn cũng là kinh sợ lên tiếng, mà hắn chung quanh một đám chấp sự, cũng là từng cái sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cũng là vô cùng phẫn nộ.



- Chúc Sơn chấp sự, chuyện này là trách nhiệm của ta, không nghĩ tới vậy mà lại bị người Hắc Long trại lẫn vào trong quân đội chúng ta, đang mang trọng đại, ta phải lập tức báo cáo phó Thống lĩnh đại nhân, chư vị, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi rồi.



Vệ Linh liền ôm quyền, thu hồi thư tín quay người rời đi, nói làm liền làm, tràn đầy phong phạm lôi lệ phong hành của quân nhân.