Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1199 : Phát giác lẫn nhau (2)

Ngày đăng: 00:53 19/04/20


- Đủ rồi, dừng tay đi.



Vô Song Vương nói với Băng Đao Vương.



- Chiến đấu còn chưa kết thúc, ta sẽ khiến hắn phải hối hận.



Băng Đao Vương ánh mắt lạnh như băng, trạng thái bị đối phương áp chế khiến hắn thập phần khó chịu.



- Để cho ta tới đi.



Vô Song Vương đi ra, khí thế trên người càng ngày càng thịnh, thời gian dần trôi qua hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, khí thế hùng hậu kia phảng phất như một tòa biển cả, từ trên trời giáng xuống.



- Khí thế thật đáng sợ, người này đến tột cùng là ai?



Không Linh Vương lúc trước chiếm được thượng phong giờ phút này sắc mặt lại vô cùng ngưng trọng, hắn có dự cảm, thực lực người này cực kỳ đáng sợ, mình chống lại hắn chỉ sợ không địch lại mười chiêu.



- Nếu là linh dược khác, tặng cho các ngươi cũng không sao, bất quá nếu là vì Dưỡng Hồn Thảo, cũng đáng cho ta xuất thủ.



Cổ Luân Vương cũng bước ra, đang thời khắc mấu chốt truy tung Lâm Tiêu, hắn tự nhiên không muốn phức tạp, nhưng Dưỡng Hồn Thảo lại là thứ hắn nhất định phải có.



Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người ầm ầm đụng vào nhau trong hư không.



- Lão phu tung hoành Man Hoang Cổ Địa nhiều năm như vậy, cuồng vọng như các hạ còn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy hãy để cho lão phu kiến thức xem, ngươi đến tột cùng có năng lực gì, lại dám lớn lối như thế.



Vô Song Vương cũng nở nụ cười lạnh, hắn thân là một trong thập đại Vương giả đỉnh phong thành Nhân Minh, ngoại trừ Vương giả Sinh Tử tam trọng, còn chưa từng sợ bất luận kẻ nào cả.



Ầm ầm



Cơ hồ cùng trong nháy mắt, hai người đều xuất thủ. . .




Lâm Tiêu như có điều suy nghĩ, về phần mục đích của Văn Dược Vương hắn cũng hiểu rõ, cũng may hai phương không biết vì sao lại xảy ra xung đột, mới khiến cho mình phát giác ra, nếu không dùng thực lực của đối phương âm thầm đánh lén thì mình tuy rằng không sợ, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chút thiệt thòi, hiện giờ sao. . .



- Đến đúng lúc lắm, nếu đã đến, vậy thì giải quyết tất cả các ngươi tại Cổ Tộc chiến trường này đi.



Lâm Tiêu ánh mắt lạnh lùng.



Trên chiến trường song phương.



Hai phe Văn Dược Vương và Thiết Kiếm Vương chém giết với nhau cũng hấp dẫn không ít Vương giả lịch lãm rèn luyện ở phụ cận.



- Không tốt, là cường giả nhân loại.



- Đi mau.



Vài đầu Yêu vương và Vương giả Man tộc ở xa xa thấy được liền sợ tới mức xoay người rời đi, ngược lại vài tên Vương giả nhân loại lại phân tán ở xa, khiếp sợ quan sát, nhao nhao nghị luận với nhau.



- Tiểu tử, thật sự có tài, khó trách cuồng vọng như thế.



- Ngươi cũng không tệ.



Vô Song Vương và Cổ Luân Vương lại lần nữa đối bính một cái, dưới sóng xung kích khủng bố, song phương từng người lui lại vài trăm mét, áo bào trên người rách rưới, ngưng trọng nhìn qua đối phương.



Trải qua giao thủ trong khoảng thời gian này, hai người cũng đều hiểu được thực lực của nhau, là một đối thủ khó chơi.



- Ân?



Lúc Thông Thiên Nhãn của Lâm Tiêu không ngừng đảo qua thân hình Cổ Luân Vương, Cổ Luân Vương hình như có nhận thấy nhìn về phía Lâm Tiêu.