Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1200 : Tự chui đầu vào rọ (1)
Ngày đăng: 00:53 19/04/20
- Cổ khí tức linh hồn này, là hắn.
Cổ Luân Vương đôi mắt sáng ngời, không có chút gì do dự, hắn lập tức buông tha đánh nhau với Vô Song Vương, quay người lướt nhanh tới chỗ Lâm Tiêu.
- Chuyện gì xảy ra? Cổ Luân Vương sao lại rời đi.
Thiết Kiếm Vương và Không Linh Vương sững sờ.
- Ta tìm được Lâm Tiêu rồi, ngay ở hai ngàn dặm phía trước.
Cuối tầm mắt, thanh âm âm lãnh của Cổ Luân Vương truyền vào bên tai hai người.
Thiết Kiếm Vương và Không Linh Vương liếc nhau.
- Đi.
Hai người hóa thành hai đạo lưu quang, theo sát lấy Cổ Luân Vương bạo lướt đi.
- Ba người bọn hắn sao lại đột nhiên rời đi rồi?
Cử động của ba người Cổ Luân Vương khiến đám Băng Đao Vương ngây ngẩn cả người.
- Hừ, không mà quản bọn hắn vì sao rời đi, lần sau nếu lại cuồng vọng như vậy, tuyệt sẽ không để bọn hắn dễ dàng rời đi như vậy.
Băng Đao Vương đi đến bên cạnh Văn Dược Vương, hung dữ nói.
Vô Song Vương híp mắt nói:
- Không nên xem thường bọn hắn, mạnh nhất chính là người kia, rất khó đối phó.
Chỗ hạch tâm khu vực hài cốt.
Thông Thiên Nhãn của Lâm Tiêu dễ dàng bắt được động tĩnh của ba người Cổ Luân Vương.
- Tên này có chút quỷ dị, vậy mà có thể phát giác ra Thông Thiên Nhãn của ta, xem ra đã phát hiện ta rồi.
Lâm Tiêu hơi giật mình, Thông Thiên Nhãn của hắn hoàn toàn là tinh thần lực và linh hồn chi lực hư vô kết hợp thành, lúc nhìn trộm Vương giả bình thường rất khó phát giác, lúc trước chỉ có Vương giả Sinh Tử tam trọng như Bách Lý Tỳ bệ hạ mới có thể phát giác, không nghĩ tới bây giờ cường giả mà Thiết Kiếm Vương mang đến cũng có thể cảm giác được.
Thiết Kiếm Vương có chút giật mình, giờ khắc này, hắn đã hiểu rõ phân thân của Lâm Tiêu không giống với tàn ảnh phân thân bình thường, tựa hồ có được sức chiến đấu không kém, hiển nhiên là một loại bí thuật cường đại nào đó.
- Bất quá sức chiến đấu có mạnh, cũng chỉ là một cỗ Chân Nguyên phân thân mà thôi, diệt cho ta.
Cười lạnh một tiếng, Thiết Kiếm Vương chém ra một kiếm toàn lực.
Ở bên khác, một đạo Kính Tượng Phân Thân khác của Lâm Tiêu chống lại Không Linh Vương.
- Dạ Chưởng.
Bàn tay Không Linh Vương phát ra gợn sóng màu đen, nhìn cũng không nhìn, một chưởng quét ngang ra ngoài, đập vào không khí phía trước, tạo thành một mảnh thế giới trạng thái chân không.
Hắn căn bản không để phân thân Lâm Tiêu vào mắt, chỉ muốn tranh thủ thời gian đánh tan đối phương, cùng Cổ Luân Vương đuổi theo bản tôn Lâm Tiêu.
- Kính Tượng Phân Thân có được ba thành chiến lực của ta, đối phó bọn hắn cũng đủ rồi.
Hai tay cầm trong tay hư ảnh Long Văn Đao, cho dù không có thật thể, nhưng phân thân dưới sự thúc dục của Chân Nguyên vẫn có thể phát huy ra ba thành thực lực bản thân Lâm Tiêu.
- Lôi Chi Trừng Phạt.
Hai đại Kính Tượng Phân Thân từng người thi triển ra Lôi Chi Trừng Phạt.
Đùng.
Lôi đình ầm vang.
Không Linh Vương vẻ mặt hoảng sợ bay ra ngoài, tay phải bị chấn đến run lên, từng tia máu tươi chảy xuôi xuống.
Thiết Kiếm Vương lại càng thêm không dễ chịu, chỉ cảm thấy trong tầm mắt lôi quang tràn ngập, một cổ lực lượng kinh khủng đánh tan thiết kiếm trong tay hắn, cũng tác dụng lên hộ thể Chân Nguyên của hắn.
Kiếm Hồn nhất trọng sụp đổ, Thiết Kiếm Vương há mồm phun ra một đạo máu tươi.
- Cái gì? Ta vậy mà không phải là đối thủ của phân thân hắn?
Vẻ mặt Thiết Kiếm Vương không thể tưởng tượng nổi, ngẫm lại mấy năm trước, Lâm Tiêu còn chỉ là một Bán Bộ Vương Giả, ngay cả một chưởng của mình cũng không chịu nổi, không nghĩ tới mới chỉ mấy năm ngắn ngủi, vậy mà trở nên đáng sợ như thế, cho dù sau khi đi vào Man Hoang Cổ Địa, Thiết Kiếm Vương đã nghe nói qua sự đáng sợ của Lâm Tiêu nhưng vẫn không tin nổi vào hai mắt mình.