Võ Đạo Đan Tôn
Chương 1294 : Chí tôn khí
Ngày đăng: 00:54 19/04/20
- Muốn chạy thoát tay ta? Nằm mơ!
- Tà Ảnh Vô Song!
Tà Thử Vương rống to một tiếng, tay phải hóa thành vô số trảo ảnh điên cuồng trảo nhiếp Lâm Tiêu, tốc độ hắn nhanh kinh người, trảo ảnh đem Lâm Tiêu đinh lên vách tường chẳng khác gì một bức họa.
Phanh!
Thân hình Lâm Tiêu ầm ầm dập nát, hóa thành nguyên khí tinh thuần tiêu tán trong không trung, nào ngờ chỉ là một phân thân.
- Cái gì?
Tà Thử Vương kinh ngạc, đột nhiên cảm nhận được tia dao động từ nơi khác, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Tiêu đã thoát ra phòng ngự của mình đi tới thông đạo phía trước.
- Tà Thử Vương, thứ cho ta không phụng bồi!
Thanh âm tiếng cười chế nhạo truyền tới, Lâm Tiêu cũng không thèm để ý đối phương, thân hình như điện bay đi.
- Đáng giận, tiểu tử, ngươi chạy đi đâu!
Tà Thử Vương tức giận muốn bốc khói, hắn đường đường sinh tử tam trọng ngăn tại cửa, lại không thể ngăn cản một sinh tử nhị trọng, truyền ra ngoài hắn sẽ trở thành trò cười.
- Tên đáng chết, ta nhất định phải giết ngươi!
Tà Thử Vương hổn hển, điên cuồng truy kích.
Trong thông đạo, thân hình Lâm Tiêu lao nhanh như điện, do phong áo nghĩa gia thành, tốc độ nhanh tới mức khiến người không thể tin, mặc cho Tà Thử Vương đuổi thế nào cũng không thể kéo gần cự ly.
Trong lòng Tà Thử Vương vừa giận vừa sợ, luận tốc độ hắn cũng không có ưu điểm, nhưng cũng không thể xem là chậm, không nghĩ tới lại đuổi không kịp một vương giả nhị trọng.
- Đáng giận, lai lịch tiểu tử này như thế nào, chỉ đạt nhị trọng đỉnh phong lại lợi hại như vậy, không được, tuyệt không thể cho hắn chạy thoát, vừa rồi tiểu tử kia nhất định chiếm được bảo bối, nhất định phải đuổi kịp!
Tà Thử Vương điên cuồng phóng thích yêu nguyên, không biết hắn thi triển bí pháp gì, tốc độ bạo tăng nhanh chóng tới gần Lâm Tiêu.
- Tà Thử Vương, vì sao ngươi động thủ với vương giả Nhân tộc chúng ta?
Huyền Diệu Vương quát to, ngữ khí nghiêm lệ, lo lắng nhìn Lâm Tiêu.
- Ta…
Ánh mắt Tà Thử Vương đảo quanh bốn phía, rất nhanh hiểu được tình huống phát sinh, hắn định nói ra tin tức Lâm Tiêu lấy được bảo tàng, nhưng ý niệm xoay chuyển liền im lặng nuốt xuống.
- Ha ha ha, Huyền Diệu Vương, xin lỗi, ta chỉ là vui đùa với Lâm Tiêu huynh đệ một chút mà thôi.
Ánh mắt Tà Thử Vương liếc qua Lâm Tiêu không chút hảo ý, nếu hắn đem tin tức Lâm Tiêu lấy được bảo tàng trong thông đạo truyền đi ra, với thực lực của hắn muốn cướp được bảo vật trong tay nhiều cường giả như vậy khả năng cực kỳ bé nhỏ, một khi đã như vậy còn không bằng tạm thời để trong lòng, đợi có cơ hội mới đơn độc giết chết tiểu tử kia, cướp về bảo vật.
Nghĩ tới đây, hắn đưa mắt nhìn qua màn hào quang giữa không trung.
Vừa nhìn lên, ánh mắt của hắn không khỏi co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức hồn hậu truyền ra, tuyệt đối không phải vật bình thường.
- Đa tạ Huyền Diệu Vương xuất thủ.
Lâm Tiêu lên tiếng cảm tạ.
Huyền Diệu Vương lắc đầu, trong ánh mắt có tia lo lắng, nói:
- Lâm Tiêu, ngươi hãy đi theo sát cạnh ta, trong bảo điện nguy hiểm trùng điệp, ta cũng rất khó bảo đảm an toàn cho ngươi, nhưng ít ra vẫn tốt hơn một mình ngươi chạy loạn, hơn nữa ngươi phải cẩn thận Tà Thử Vương, nhìn dáng vẻ của hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lâm Tiêu cười cười, đối với lời nhắc nhở của Huyền Diệu Vương trong lòng cảm động, nhưng hắn làm sao không biết ý tưởng của Tà Thử Vương.
- Huyền Diệu Vương, thông đạo này dài như thế, còn có nhiều thạch thất như vậy, các ngươi sao có thể nhanh chóng đi tới nơi này?
Lâm Tiêu nghi hoặc hỏi.
Huyền Diệu Vương cười cười, nguyên lai hắn cùng Thiên Uyên Vương, Phi Loan Vương tiến vào chung một thông đạo, sau khi hắn tới Phi Loan Vương cùng Thiên Uyên Vương đã mở ra vài mật thất, kết quả không thu hoạch được gì, nhìn thông đạo tràn đầy mật thất ba người đành bỏ qua ý tưởng tiếp tục tìm bảo vật nơi đó, trực tiếp lao ra thông đạo, dù sao trong thông đạo có quá nhiều mật thất, nếu muốn mở ra toàn bộ không dùng mười ngày nửa tháng thì không khả năng, mà tiêu hao thời gian như vậy cũng đủ cho Man tộc đoạt hết bảo vật, cho nên họ quyết đi tìm bảo tàng tốt hơn.