Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1313 : Bốn đại cường giả (1)

Ngày đăng: 00:54 19/04/20


Tâm niệm Lâm Tiêu khẽ động, tiểu Viêm lập tức xuất hiện ở bên cạnh.



- Gia gia.



Nhìn thấy Huyền Thịnh trưởng lão, tiểu Viêm hưng phấn, chợt hắn lại xiết chặt nắm đấm:



- Lâm Tiêu ca ca, vừa rồi tên kia quá đáng giận, chờ tiểu Viêm trưởng thành, nhất định phải thay Lâm Tiêu ca ca báo thù.



Lâm Tiêu mỉm cười sờ sờ tiểu viêm đầu.



- Lâm Tiêu, lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới thành Minh Nhân, ngươi mang theo cường giả Nhân tộc lập tức rời khỏi Cổ địa Man Hoang a, Thiên Thực Man Tôn thức tỉnh, chỉ sợ đầu mâu sẽ chỉ vào Nhân tộc cùng Yêu tộc, các ngươi tiếp tục lưu lại Cổ địa Man Hoang là hành động không sáng suốt.



- Tuy vừa rồi ta dọa sợ Thiên Thực Man Tôn, nhưng sau khi hắn hiểu chân tướng thì nhất định lập tức đuổi theo, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ta cũng không cách nào ở lại mộ địa Long tộc.



Huyền Thịnh trưởng lão cười khổ một tiếng, chợt lại nhìn qua tiểu Viêm, ánh mắt hiền lành mang theo tình cảm không nỡ bỏ.



- Tiểu Viêm, ngươi cũng đi theo Lâm Tiêu cùng đi Đại lục Thương Khung đi, nhớ kỹ, tới đó nhất định phải nghe Lâm Tiêu ca ca.



- Còn gia gia thì sao?



Tiểu viêm chớp chớp đôi mắt đen nhánh.



- Gia gia ta sẽ ở lại Cổ địa Man Hoang, tiểu Viêm yên tâm, gia gia của ngươi đã tung hoành Cổ địa Man Hoang mấy vạn năm, ngay cả đại chiến đỉnh phong nhân, yêu hai tộc cũng không thể giết ta, huống chi chỉ là một Thiên Thực Man Tôn, chờ ngươi trở thành Long Hoàng, có thể trở về Cổ địa Man Hoang tìm gia gia.



Huyền Thịnh trưởng lão cười ha hả.




- Trước khi đi tới thành Minh Nhân, ta sẽ truyền thụ cho các ngươi một ít gì đó, các ngươi tu luyện trong chí bảo điện này đi, có chuyện gì chờ ta bế quan đi ra lại nói sau.



Trong mắt Đại Tế Ti ba người giật mình, Thiên Thực Man Tôn không biết kích hoạt nơi nào của thạch điện, một tòa bình đài xuất hiện trong mắt ba người, sau khi nhìn rõ, Thiên Thực Man Tôn đánh bí pháp Man tộc vào đầu của ba người, chợt trực tiếp bế quan.



Sâu trong phế tích cổ thần, trên không trung có một tòa cung điện màu vàng lơ lửng, nó đang phá không bay đi, tiến ra bên ngoài phế tích cổ thần.



Trừ Man tộc ra, ai cũng không biết Man tộc chí bảo điện không chỉ là một nơi chứa bảo tàng, càng là một tòa khôi lỗi có thể phi hành.



Thời đại viễn cổ, Man tộc tại luyện kim một đạo đăng phong tạo cực, chí bảo điện chính là biểu hiện kỹ thuật đỉnh phong của bọn họ.



Được Huyền Thịnh trưởng lão toàn lực thúc dục, hai canh giờ sau đám người Lâm Tiêu rốt cuộc đã tới bên ngoài thành Minh Nhân.



- Lâm Tiêu, ta liền cáo từ, tất cả cẩn thận.



Sau khi thả Lâm Tiêu xuống, Huyền Thịnh trưởng lão biến mất giữa thiên địa.



Nhìn bóng lưng Huyền Thịnh trưởng lão đi xa, Lâm Tiêu thả Tịnh Thiên Huyên, Huyền Diệu Vương, tiểu Viêm từ trong Thương Long Tí ra ngoài, lần đi chí bảo điện này, năm người trấn thủ thành Minh Nhân của Nhân tộc cùng đi, cuối cùng cũng chỉ có hai người trở về, làm cho Tịnh Thiên Huyên cùng Huyền Diệu Vương thổn thức không thôi, hơn nữa bọn họ cũng đều biết, nếu như không phải có Lâm Tiêu, chỉ sợ hai người bọn họ đã chết trong chí bảo điện rồi, không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.



- Lâm Tiêu, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau ngươi chính là thượng khách của ta, mặc kệ có phân phó gì, chỉ cần Huyền Diệu Vương ta có thể làm được, muôn lần chết không chối từ.



Huyền Diệu Vương chắp chắp tay, trong nội tâm cảm khái ngàn vạn. Cho tới nay hắn đều xem Lâm Tiêu thành vãn bối, chỉ bởi vì Lâm Tiêu cứu nữ nhi của hắn Lâm Ngữ Kỳ mới lau mắt mà nhìn Lâm Tiêu, chiếu cố các nơi, sau lần đi chí bảo điện này lại làm cho Huyền Diệu Vương biết rõ, thanh niên thậm chí nhỏ hơn nữ nhi của mình hai tuổi không ngờ đã là một lực lượng mạnh nhất của thế gian hiện tại.



Bất kể là thực lực Lâm Tiêu hay quan hệ với Long tộc và thánh khí của hắn, đều bị Huyền Diệu Vương biết rõ, tương lai của thế giới này chắc chắn có một chỗ cắm dùi của Lâm Tiêu.