Võ Đạo Đan Tôn
Chương 235 : Tiểu tổ bắt đầu thi đấu
Ngày đăng: 00:45 19/04/20
Chương 235: Tiểu tổ bắt đầu thi đấu.
Hơn nữa Cận gia quy củ thật nghiêm, ngoại trừ buôn bán rất ít nhìn thấy đệ tử tiếp xúc với người ngoài, vì vậy không có mấy người hiểu biết về đệ tử trực hệ của họ.
Phanh phanh phanh...
Trên lôi đài, Tạ Kiệt điên cuồng ra quyền, sắc mặt dữ tợn, ra quyền tàn nhẫn, tốc độ càng lúc càng nhanh, quyền phong mang theo tiếng gầm rú ngày càng đáng sợ, như một đầu hùng sư đang giận dữ.
Thân là một trong những đệ tử đứng đầu Tuyệt Diệt cốc, lại đối chiến thời gian lâu như vậy với một võ giả vô danh còn chưa thể phân ra thắng bại, điều này làm trong lòng Tạ Kiệt phẫn nộ dị thường.
Oanh oanh oanh...
Mỗi quyền vung ra, quyền khí kinh người phóng thích, kình phong kịch liệt hình thành gió xoáy, như mây đen cuồn cuộn đè ép, bàng bạc khuấy động.
Sắc mặt Cận Trí Hải trầm ổn, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi, song chưởng không chừng tung bay, không ngừng lui về phía sau, tựa hồ có chút không thể chống đỡ, tùy thời có thể sẽ thua.
Trường hợp chiến đấu hấp dẫn ánh mắt nhóm người Lâm Tiêu.
Phí Thần Trữ sợ hãi kêu thành tiếng:
- Cận Trí Hải là ai vậy, làm sao có thể mạnh như thế, có thể kiên trì lâu như thế dưới tay Tạ Kiệt, tuyệt đối có đủ thực lực tiến vào trước hai mươi, đáng tiếc gặp phải Tạ Kiệt ở vòng loại, thật đáng tiếc.
Phí Thần Trữ liên tục cảm khái, nhóm người Lưu Phong cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm đem mình đưa vào vị trí của Cận Trí Hải, phát hiện mình tuyệt đối không qua được mười chiêu của Tạ Kiệt.
Lâm Tiêu cẩn thận nhìn chằm chằm Cận Trí Hải hồi lâu, trong mắt hiện lên tinh mang, lắc đầu, lời ra kinh người:
- Không có gì đáng tiếc, Tạ Kiệt sắp bại rồi.
- Cái gì?
Phí Thần Trữ giật mình quay đầu, vẻ mặt khó thể tin:
- Lâm Tiêu, điều đó không có khả năng đi? Cận Trí Hải không phải luôn lui về phía sau sao? Đã sắp rơi xuống lôi đài, căn bản không kiên trì được bao lâu ah...
Nhưng hắn còn chưa nói xong, đã thấy Cận Trí Hải đột nhiên khựng lại, song chưởng không ngừng đánh ra phá vỡ quyền thế của Tạ Kiệt, sau đó một chưởng phá nát nguyên lực hộ thể của hắn, cuối cùng nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực hắn.
Cung Dục bốc thăm xong đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
Rút thăm là ngẫu nhiên, tuy rằng không ai muốn chạm mặt với người cùng thế lực, nhưng nếu xui xẻo cũng phải so đấu với nhau.
Ánh mắt mọi người dừng trên người Lâm Tiêu.
- Ta là số hai tổ năm.
Lâm Tiêu đáp.
- Tổ năm, thật là xảo, ta cũng thuộc tổ năm.
Trong đám người, một thiếu niên làn da ngăm đen gầy gò như que củi nhếch miệng cười, trong mắt toát ra vẻ thích ý thư giãn.
- Vận khí không tệ.
Nói xong lời này thiếu niên thoải mái rời đi.
- Hôm nay Ưng tông Khương Cường đúng là vận khí.
Có người thấp giọng nói.
Ở trong lòng những người này, thực lực Lâm Tiêu là yếu nhất, nếu rút thăm cùng tổ với hắn đối với họ mà nói là cơ hội rất tốt.
- Hi vọng ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Ô Hạo đi tới trước mặt Lâm Tiêu, cười lạnh, xoay người rời đi.
Sau khi đã biết đối thủ cùng tổ với mình, có người sắc mặt ác liệt, có người thầm thở ra một hơi, nhưng ngoại trừ Khương Cường những người khác cũng không biểu hiện quá mức rõ ràng, dù sao đối thủ của họ có yếu cũng không đến nỗi nào.
- Khương Cường là đệ tử Thiên Ưng tông, nghe nói nửa tháng trước vừa đột phá tam chuyển sơ kỳ nên mới trở thành đệ tử hạch tâm, luận thực lực xem như yếu, Thiên Ưng tông mạnh nhất là thân pháp cùng công kích xảo quyệt, nhưng không thể kéo dài, gặp phải hắn không cần so đấu thân pháp, lấy lực hàng người làm cho hắn không có cơ hội thở gấp.
Trên đường trở về chỗ ngồi, Cung Dục nhắc nhở Lâm Tiêu.