Võ Đạo Đan Tôn
Chương 236 : Tổ năm yếu nhất
Ngày đăng: 00:45 19/04/20
- Không cần so đấu thân pháp sao?
Lâm Tiêu gật gật đầu, nhưng trong lòng chờ mong:
- Thân pháp của Khương Cường không biết so với Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết của ta như thế nào.
Hai mươi đệ tử rút thăm xong, lập tức công bố danh sách tiểu tổ.
- Hãy xem, tổ một là Ngũ Luân tông Dương Tuấn cùng phủ thành chủ Phòng Vũ, đây là một cuộc đại chiến.
- Người tổ một sẽ xui xẻo, hai người đều không phải hiền lành, muốn cướp đoạt danh ngạch trong tay họ thật sự khó khăn ah.
- Tổ hai là Đan Các Ô Hạo cùng Thiên Trì cung Cù Băng Vũ, Cù Băng Vũ gặp phải Ô Hạo, thật sự là đáng thương.
- Băng Vũ nữ thần của ta, vì sao vận mệnh bất công với nàng như thế.
- Tổ ba là Võ Điện Cung Dục cùng Đan Các Nghê Thanh.
- Vì sao ta cảm giác tổ ba cũng không có người nào có thể nổi bật đây?
- Tổ bốn Nguyên Vũ thánh địa Bạch Mông cùng Tuyệt Diệt cốc Phương Minh.
- Cái gì? Xem ra Phương Minh gặp nguy hiểm, Bạch Mông được xưng Ma Đao, một đao chém ra quỷ thần phải sợ hãi, ít nhất có được thực lực trước năm.
- Đều là cường cường giao thủ ah, đến lúc đó trận đấu nhất định thật phấn khích.
- Di, tổ năm, ngươi mau nhìn tổ năm.
Mọi người đang nghị luận, bỗng nhiên có người lên tiếng kinh hô.
- Tổ năm không ngờ là Thiên Ưng tông Khương Cường cùng Võ Điện Lâm Tiêu?
- Tổ năm thực lực thật yếu.
- Yếu cái gì, tuy rằng nửa tháng trước Khương Cường vừa đột phá tam chuyển, nhưng dù gì cũng là chân võ giả tam chuyển, thực lực tuyệt đối sẽ không quá kém, nhưng mà Lâm Tiêu…
- Ta thuộc tổ ba, xem ra là không có hi vọng.
- Ha ha, ta lấy được thăm tổ năm, ông trời cũng đang giúp ta, ha ha…
- Kháo, ta lại chung một tổ với Ô Hạo, xong rồi, lần này hoàn toàn hết cơ hội.
- Hiện tại bắt đầu thi đấu, mời tuyển thủ lên lôi đài.
Rốt cục đến lượt Lâm Tiêu lên đài.
- Đến lượt ngươi, giúp ta báo thù.
Phí Thần Trữ đã khôi phục lại tinh thần.
Lâm Tiêu không nói gì, nhảy lên lôi đài.
- Nhìn xem, là Lâm Tiêu.
- Đến lượt Võ Điện Lâm Tiêu tỷ thí.
- Ha ha, vận khí của ta không tệ, xem ra hôm nay ta có cơ hội lấy được một trong hai danh ngạch rồi.
Đối thủ của Lâm Tiêu là một thiếu niên cầm lang nha bổng, quần áo màu đen, thoạt nhìn thô lỗ mạnh mẽ, nhìn thấy Lâm Tiêu thần tình đắc ý hưng phấn nói.
Lâm Tiêu không nói gì, đối phương tu vi nhị chuyển hậu kỳ, còn nói là vận khí không tệ.
Trận đấu bắt đầu, thiếu niên vung lang nha bổng vọt tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Đón ta một bổng!
Thiếu niên rống một tiếng, lang nha bổng vung ra mấy đạo bổng ảnh quét về phía trước.
Tiếng kình phong vang lên kịch liệt, vô số bổng ảnh nện lên người Lâm Tiêu, trên mặt thiếu niên tràn ra tia vui mừng, nhưng lại trợn tròn mắt.
- Người đâu?
Trước mặt hắn trống rỗng, không còn thấy thân ảnh Lâm Tiêu.
- Ở đây đâu.
Thanh âm Lâm Tiêu bình thản truyền tới sau lưng thiếu niên.
Thiếu niên kinh hãi, không chút do dự xoay người đánh tới.
Lang nha bổng phát ra tiếng rít kịch liệt giữa hư không.
Lâm Tiêu thoáng nghiêng người né tránh công kích, ngay lúc lang nha bổng lướt qua trước mặt liền nâng tay, nhanh như chớp vỗ vào trên bổng.
Một cỗ cự lực truyền tới, lang nha bổng nháy mắt bắn vọt ra ngoài.