Võ Đạo Đan Tôn

Chương 350 : Giao chiến (1)

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Nói xong, Hạ Nhất Minh lúc này cười ha hả, thanh âm truyền vào tai mỗi một học viên ở đây.



- Tên này, thật sự là đáng giận.



- Mẹ nó, hận không thể tát cho hắn hai cái.



Mấy người Dương Tuấn cắn răng nói. Người khác không rõ ràng lắm thực lực Lâm Tiêu, nhưng bọn hắn lại biết rất rõ, trước khi Lâm Tiêu chưa đột

phá thì bài danh đã ở trên Hạ Nhất Minh rồi, sau khi đột phá thực lực

khẳng định càng thêm tăng vọt, không muốn tiếp nhận khiêu chiến chỉ là

khinh thường mà thôi.



Trên bãi cỏ, dưới mọi người vây xem, Lâm Tiêu đột nhiên nở nụ cười:



- Được a, muốn tỷ thí, có thể.



- Lâm Tiêu.



Đám Kỷ Hồng ngoài ý muốn nhìn Lâm Tiêu, nhưng trong lòng lại nhịn không

được kinh hỉ, nếu như có thể, bọn hắn đương nhiên hi vọng Lâm Tiêu có

thể giáo huấn giáo gia hỏa hung hăng càn quấy kia một trận.



- Nha.



Trong mắt Hạ Nhất Minh cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng ngoài ý muốn, hắn biết rõ phép khích tướng của mình rốt cục thành công.



- Hừ, không có hứng thú? Ta đã nói vậy nếu ngươi còn không dám tiếp,

truyền khắp cả Thiên Tài Huấn Luyện Doanh ngươi chính là hèn nhát, vĩnh

viễn bị người khinh thường, ngươi không tiếp cũng không được, đến lúc đó trong khiêu chiến ta sẽ cho ngươi biết, hậu quả khi đoạt đồ vật của Hạ

Nhất Minh ta là gì.



Sâu trong ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia âm lãnh.



- Bất quá nếu là đổ đấu thì khẳng định phải có lợi, đổ đấu không có lợi ta không có hứng thú.



- Có thể, ngươi nói đi, đánh bạc bao nhiêu, ta đều tiếp nhận.



Hạ Nhất Minh khinh thường nói.



- Muốn đánh bạc khẳng định phải lớn một chút, ba triệu lượng đi.



Lâm Tiêu nhìn thoáng qua Hạ Nhất Minh:



- Sao hả, ngươi có dám đánh cuộc hay không, không dám, coi như bỏ qua đi.


Lâm Tiêu thấp giọng nói.



Năm người Kỷ Hồng khẽ giật mình, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nguyên một đám chợt đều không lên tiếng nữa.



- Chậm đã.



Ngay khi Lâm Tiêu bọn hắn sắp rời đi, Hạ Nhất Minh lại đột nhiên lên tiếng.



- Hừ, ta cũng không tin một đệ tử Tân Vệ Thành nho nhỏ như ngươi lại có

nhiều ngân lượng như vậy, nhất định là đang dọa ta, hơn nữa, Hạ Nhất

Minh ta chính là thiên tài cao cấp nhất Nguyên Võ Thánh Địa lần này, còn có thể sợ một đệ tử nông thôn nho nhỏ như ngươi sao?



Hạ Nhất Minh thầm động viên mình, trước kia hắn nhạy cảm thấy được Lâm

Tiêu và Kỷ Hồng lén trao đổi, trong lòng lập tức liền định ra chủ ý.



- Sao hả, ngươi đã đáp ứng sao? Ba triệu lượng cũng không phải một số nhỏ đâu? Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng đấy.



Lâm Tiêu xoay người, giống như hảo tâm nhắc nhở.



Lời Lâm Tiêu nói càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng Hạ Nhất Minh.



- So thì so, không phải là ba triệu lượng sao, Hạ Nhất Minh ta không quan tâm.



Hạ Nhất Minh ra vẻ hào khí nói, nhưng nhưng trong lòng lại âm thầm cắn

răng, đây chính là ba triệu lượng, không phải ba mươi vạn lượng ah.



- Tốt, sảng khoái.



Lâm Tiêu cười cười.



- Ngươi nói thời gian.



Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.



- Hẹn ngày không bằng gặp ngày, ngay hiện giờ luôn đi.



Lâm Tiêu không chút do dự nói.



- Hiện giờ?



Lâm Tiêu trả lời sảng khoái như thế khiến trong lòng của hắn ẩn ẩn cảm thấy một tia không ổn.