Võ Đạo Đan Tôn

Chương 351 : Giao chiến (2)

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Cổ Luân bọn hắn cũng lắp bắp kinh hãi, chợt mỗi người đều trở nên hưng phấn.



- Đi, đi xem.



- Tân tấn đệ tử bài danh đệ tam chi tranh, có chút ý tứ.



- Để cho chúng ta đến xem chất lượng đệ tử tân tấn lần này như thế nào,

hai người này một người đệ tam, một người đệ tứ, cũng có thể thể hiện

chất lượng lần này rồi.



Rất nhiều đệ tử vây xem một bên đều hưng phấn nghị luận với nhau, đi theo phía sau bọn Lâm Tiêu.



Rất nhiều học viên vây xem, khiến Hạ Nhất Minh ngay cả cơ hội từ chối

cũng mất, hắn hiện giờ nếu cự tuyệt, chỉ sợ Hạ Nhất Minh hắn sẽ lập tức

trở thành trò cười trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, cả đời này cũng rửa không sạch.



- Ta sợ cái gì, ta cũng không tin Hạ Nhất Minh ta sẽ không sánh bằng tên tiểu đệ tử đến từ Tân Vệ Thành này.



Ánh mắt Hạ Nhất Minh trở nên u lạnh, lại lần nữa khôi phục tin tưởng.



Một đám người hạo hạo đãng đãng tiến đến khiêu chiến thất của Thiên Tài Huấn Luyện Doanh.



Khiêu chiến thất của Thiên Tài Huấn Luyện Doanh cũng ở trong huấn luyện

đại lâu, trên thực tế ở trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, huấn luyện đại lâu chín tầng này đã bao hàm tất cả mọi thứ, như ý chí thất, trọng lực

thất, thí luyện thất đều ở trong này.



Đám người Lâm Tiêu tiến vào trong đại lâu, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt vô số học viên.



- Sao nhiều người như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?



- Có người đổ đấu? Chẳng lẽ là cao thủ bài danh trước mười, bằng không sao lại nhiều người như vậy?



- Cái gì? Thì ra là đệ tử tân tấn lần này? Bài danh đệ tam và đệ tứ sao?



- Có chút ý tứ, dù sao hiện giờ không có việc gì, đệ tam và đệ tứ chênh

lệch nhỏ như vậy, nghĩ đến hẳn là một hồi chiến đấu ngang tầm, đi xem

một chút, vừa vặn xem một chút đệ tử tân tấn lần này thực lực thế nào.



- Có đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa ta, đi.
Lâm Tiêu đạm mạc cười cười.



Hạ Nhất Minh nhíu hai mắt lại, hai chân bỗng nhiên phát lực.



Vèo!



Cơ hồ trong chớp mắt, Hạ Nhất Minh đã bỏ qua khoảng cách gần 50m lập tức đi đến trước mặt Lâm Tiêu.



- Hồ Quang Mạn Thiên --- trảm!



Một tiếng gầm nhẹ, Hạ Nhất Minh tay phải run động, trong hư không đột

nhiên xuất hiện hơn mười đạo kiếm quang sáng chói, hơn mười đạo kiếm

quang này mỗi một đạo đều sáng như hồ quang, kiếm sáng lóng lánh chói

mắt, hóa thành cầu vồng đầy trời tầng tầng bao lấy Lâm Tiêu ở trong đó.



Trong hư không hơn mười đạo kiếm quang không ngừng lóng lánh, mỗi một

đạo đều sáng chói kinh người, nhìn như mạn vô ngân tích, nhưng hơn mười

đạo kiếm quang này lại có một tầng nguyên lực hùng hậu đặc biệt liên hệ, tầng tầng nghiền áp mà đến, nếu như cho rằng giữa kiếm quang có khe hở

có thể đơn giản né qua, vậy thì mười phần sai, lập tức sẽ lâm vào trong

công kích của đối phương ngay.



- Phá Sơn Băng Địa.



Lâm Tiêu biết rõ bằng vào tránh né khẳng định không cách nào tránh kịp,

trong đôi mắt lóe lên tinh mang, chiến đao màu đen bên hông bỗng nhiên

ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo đao mang cực hạn phụt lên mà ra, khí thế

hạo đãng, đinh tai nhức óc.



Đao mang và kiếm quang va chạm, tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng,

trong nguyên lực dư âm, thân ảnh Lâm Tiêu hóa thành một đạo hư ảnh bỗng

dưng lòe ra.



- Có chút thực lực, nhưng còn kém xa lắm.



Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, thấy Lâm Tiêu phá công kích của mình

cũng không sợ hãi, theo sát hắn lên, trường kiếm run run, ba đạo kiếm

quang hóa thành ba đạo hồ quang từ ba góc độ bất đồng lướt tới.