Võ Đạo Đan Tôn

Chương 352 : Đổ đấu chênh lệch (1)

Ngày đăng: 00:46 19/04/20


Bang bang BOANG...



Lâm Tiêu lập tức bổ ra ba đao, đao đao lăng lệ ác liệt dị thường, hóa thành nguyên lực hồng lưu bổ vào trên kiếm quang.



Đao khí và kiếm khí va chạm rồi sau đó nổ tung, đao khí hoàn toàn mất

đi, mà kiếm khí của đối phương lại vẫn còn một tia lưu lại, chém thẳng

đến.



Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết thi triển, thân hình Lâm Tiêu bỗng nhiên phiêu

hốt, hóa thành một đạo tàn ảnh tránh đi công kích của đối phương.



Xuy xuy Xùy~~



Kiếm khí lưu lại chém xuống trên mặt đất ra đạo đạo bạch ngân, nếu như

không phải Lâm Tiêu né tránh kịp thời, chỉ sợ đã bị kiếm khí lưu lại kia đánh trúng.



- Ha ha, chút thực lực đó của ngươi cũng dám tiếp nhận khiêu chiến của ta?



Xem ra hôm nay ngươi phải không công tiễn đưa ta ba triệu lượng rồi, vừa hay để ta dùng để mua đan dược tu luyện.



Hạ Nhất Minh ha ha cười nói, thông qua giao thủ ngắn ngủi lúc trước, hắn đã cảm nhận được đao pháp Lâm Tiêu tuy rằng không kém, nhưng cường độ

nguyên lực của hắn lại không cách nào sánh được với mình.



- Cũng đúng, ngươi một Chân Võ giả tam chuyển trung kỳ sao có thể sánh

được với Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong như ta được, huống chi ta tu

luyện chính là công pháp Địa cấp đê giai, kiếm pháp cũng là Địa cấp đê

giai, thân pháp, phòng ngự không cái nào không phải, ngươi một đệ tử Tân Vệ Thành nho nhỏ lấy gì so với ta.



Hạ Nhất Minh giờ phút này trong nội tâm tràn đầy tin tưởng, hắn thậm chí đang suy tính sau khi mình đạt được ba triệu lượng sẽ sử dụng thế nào.



- Xem ra ta quả thật phải lần nữa lựa chọn một môn công pháp rồi, công

pháp cường đại hay không trực tiếp quan hệ đến cường độ nguyên lực, mà

cường độ nguyên lực lại thể hiện ở lực công kích.


ngừng né tránh, chuyển dời vị trí trong đạo đạo kiếm quang.



- Đến lúc phản kích rồi.



Trong chiến đấu Lâm Tiêu bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, phi tốc lui về phía sau, rơi vào một góc trong khiêu chiến thất.



Hổn hển, hổn hển.



Lâm Tiêu thở phì phò kịch liệt, trán đầy mồ hôi, thông qua khoảng thời

gian kịch liệt ngăn cản lúc trước, Lâm Tiêu đối với các phương diện của

mình khác gì với một gã Chân Võ giả tam chuyển đỉnh phong tu luyện Địa

cấp võ kỹ đã hiểu rất rõ, đồng thời cũng đối với con đường phát triển

sau này của mình có nhận thức mới.



Không có loại cảm nhận tự mình trải nghiệm này, Lâm Tiêu rất khó có thể nhanh chóng phát triển được.



- Sao hả? Sao không đánh tiếp, chuẩn bị đầu hàng sao?



Hạ Nhất Minh cầm trong tay bảo kiếm, chậm rãi đi về phía Lâm Tiêu:



- Lâm Tiêu, có lẽ ngươi ở trong Tân Vệ Thành các ngươi xưng vương xưng

bá, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến không ít võ giả bình thường,

nhưng đi tới Hiên Dật Quận Thành này ngươi so với cái gì cũng không

bằng.



- Lần này ngươi thua ta, thua ba triệu lượng, là cho ngươi một bài học

khiến ngươi biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, về sau

không nên liều lĩnh vậy nữa, đồng thời, Hạ Nhất Minh ta cũng muốn lấy

lại thứ thuộc về mình.



Giờ phút này trong lòng của hắn cực kỳ đắc ý và thoải mái, theo hắn thấy thì Lâm Tiêu đã không còn lực hoàn thủ trước công kích của mình nữa,

chỉ cần mình thêm chút sức là có thể đánh bại đối phương dễ dàng.